Đôi chân ngày nào cứ bước đi mãi, và một lúc nào ấy ta cảm giác thấy
mệt mỏi… và có lẽ nó cần chốn bình yên, cần một dấu lặng để chấm hết cho
hành trình mà nó đã đi qua biết bao chặng đường và ngã rẽ!
Dường như lúc nào ta cũng lắng nghe và đọng lại những xúc cảm của một
ngày, dần dần trôi và nó vun xới cho mảnh đất khô cằn trong trái tim ta.
Một trái tim có nhiều mảnh ghép lại và những vết xước chẳng thể xóa
nhòa, một lí trí luôn chặn đứng những gì gọi là của cuộc sống. Có phải
chăng nơi tâm hồn ta đã ôm quá nhiều của lo toan và vụn vặt, và có phải
rằng cái bộn bề của dòng đời trôi làm cho nơi ấy của ta đã trở nên trầm
lắng! Chưa bao giờ ta dành một thời gian thật nhiều để suy nghĩ, và hôm
nay ta nên nghe nó, ta đã lãng quên nó từ khi nào để giờ đây ta giật
mình nhận ra nó gần tuột mất khỏi ta!
Có những thứ bất ngờ lắm, và những đến rồi đi, những qua lại giữa hàng
vạn người, để rồi bất chợt có một nơi làm ta nhập nhoạng, ta choáng
váng, ta không giữ nổi những lập trường của mình nữa! Dù có lúc ta luôn
đẩy ra xa nhưng rồi có một thứ gì ấy cứ gần lại, gần lại để rồi ta phó
mặc cho nơi ấy, ta thả lòng mình ra và ta thấy nhẹ nhõm. Những vết xước
như ẩn xuống, những mảnh chắp vá chằng lên, nó xóa dần xóa dần đi những
lỗ hổng nơi mềm yếu nhất!
Giữa dòng đời chật vật này ta thầm nghĩ vẫn có những bến bờ cho một sự
sâu lắng, vẫn có những niềm vui và hạnh phúc sau những thất vọng và khổ
đau, luôn có những yêu thương để đắp đi những mất mát và gục ngã và đó
có phải là một lẽ sống mà con người ai cũng phải hiểu được. Nơi ấy của
ta không ồn ào và nổi bật, không quá mĩ miều và trau chuốt, mà nơi ấy
chỉ là một nơi cho ta cảm thấy mình thật sự được sống, được trân trọng
và có niềm hạnh phúc từ hai chữ “yêu thương”.