Bao
nhiêu năm khi con còn nhỏ, con thấy áo ba ướt đẫm mỗi buổi tan tầm.
Chiếc xe đạp leo con dốc cao về căn nhà nhỏ có mẹ và các con. Căn nhà
vách đất mái tranh đơn sơ biết bao nhiêu thì tình gia đình càng cao bấy
nhiêu. Mùi mồ hôi nồng nồng chua chua thấm trên áo làm bầu không khí
thay đổi hẳn. Với người khác đó là mùi khó chịu nhưng với đám con của ba
đó là mùi thương yêu.
Con
ôm chầm lấy ba cười cười nói nói những câu chuyện hồn nhiên. Ba cũng
cười và bế con lên hôn vào vào hai má hồng phúng phính… Con ngây thơ
không biết rằng ba đã leo một quả đồi cao vót mới về đến nhà!
Bao
nhiêu ngày tháng qua đi đàn con ba cứ ca hát và cười đùa chưa biết rằng
ba đã bỏ cả một thời trai trẻ để gầy dựng một gia đình ấm êm. Bỏ tất cả
để nuôi con từ ngày bé xíu để thành một người chững chạc bước vào đời
với mảnh bằng mà nhiều người ước mơ. Các con ba ngước mắt nhìn về tương
lai chưa một lần nhìn lại sau lưng, mình ba là người sống hết mình cho
đàn con: sức lực, tiền tài, tuổi trẻ. Con cao lớn thì ba gầy hao. Con là
những cô gái, chàng trai có học thức thì ba còn là một ông già giản dị
đã về hưu. Con thành công trong cuộc sống ba lui về nhìn con bước từng
bước dài vào tương lai. Ba đổi tất cả chỉ vì đời các con.
Ba
ơi! Trong những ngày như thế con chưa hề biết ba đã mệt mỏi như thế nào
sau những giờ làm việc mệt nhọc. Con chưa hỏi ba: buổi trưa ba ăn gì.
Con chưa biết những buổi trưa ba cũng một hộp cơm với chút đồ mặn mà
không phải là phần cơm nóng sốt ở tiệm cùng chén canh ngọt. Con chưa hỏi
ba buổi trưa ba nghỉ lưng ở đâu? Nhưng chắc một điều vì ba là y tá nên
buổi trưa ba hay lân la cùng bệnh nhân chỉ bảo cách giữ gìn sức khỏe
nhiều hơn, cách gia đình cần để ý những điểm yếu của người bệnh mỗi khi
bệnh tái phát. Cha chăm sóc bệnh nhân bằng cách hỏi han, chăm sóc từng
người không bỏ sót một ai.
Con
chưa hỏi ba trên đường đi hôm nay ba gặp những gì: đường kẹt hay xe ba
có hư? Ngày mưa ba cũng về dù đường xa. Mưa có làm ba ướt? Mưa có làm ba
khó chạy xe? Có bao nhiêu điều mà con chưa hề hỏi ba. Mà ba cũng chưa
hề tỏ ra cuộc sống nhiều khó khăn, hay chút buồn phiền, lo nghĩ, tính
toán hơn thiệt để đàn con thêm miếng cơm, miếng canh. Con vẫn nghĩ con
đường ba đi thẳng và trống như đường xa lộ. Con nghĩ ba chỉ đi làm và
lãnh tiền lương chuyện dễ dàng quá.
Ba
ơi! Con chưa biết lương tháng ba lãnh bao nhiêu mà ba nuôi cả một đàn
con bảy đứa tất cả cùng ăn học, chẳng đỡ đần gì ba. Con chưa biết lương
ba thiếu đủ khi mùa tựu trường đến. Con không biết khi con đau ốm ba lấy
tiền ở đâu thuốc thang cho con. Con không biết ngày Tết lương ba có
thưởng không mà quần áo con cái vẫn tươm tất và có cả tiền lì xì. Ba có
lo khi giá cả tăng cao mà con cái ngày càng lớn. Cả một trời câu hỏi mà
con không biết ba à. Con chưa bao giờ nghe ba than thở vì con cái đông.
Con chưa biết điều gì ba lo lắng. Con chỉ biết chọn trường tốt, lớp hay…
để học. Con chưa bao giờ tính chí phí bất cứ một món gì, một việc gì
cả. Mà ba vẫn tiện tặn từng thứ một cho con.
Ba
ơi! Con chưa hỏi ba ngày ba bắt đầu nghỉ hưu ba nghĩ gì. Buồn hay vui,
hay lo âu? Ba nghỉ hưu khi con cái ba chưa thi tốt nghiệp đại học. Những
khó khăn trước mắt chất đống mà ba vẫn bình an hay ba nhốt những muộn
phiền vào lòng. Ba nghĩ gì ba ơi? Chưa một lần con an ủi ba. Rồi vô tình
con nhờ người lãnh hàng may cho ba gia công. Ba đã nỗ lực từng đồng
tiền đầy mồ hôi mà mua cho cháu miếng bánh, tiền điện, tiền củi… Đúng là
chắt mót từng đồng một mà con hững hờ chưa bao giờ hỏi ba.
Ba
ơi! Bây giờ con mới biết cuộc sống nào cũng đầy những thác cùng ghềnh,
đầy tiếng cười và nước mắt, đầy những khổ đau và chua cay mà ba chưa một
lần tỏ ra cho con biết.
Hôm
nay con vấp ngã. Một mình lầm lũi đi trong con đường đầy mưa gió và con
khẽ gọi: Ba ơi! Con muốn có bàn tay thô cứng kéo con đứng dậy. Con muốn
có bờ vai thân thương cho con dựa. Con muốn một tiếng nói dìu con bước
lên, cho tim con ấm lại. Ánh dương đã lặn trước mắt chỉ là màn đen mà
chỉ mình con, duy nhất một mình con có thể tìm ra lối bằng chính tri
thức mình ba à. Con sẽ làm như ba. Đứng vững bằng đôi chân mình. Đôi
chân ba đã hướng đàn con ba đến nơi muốn đến. Do đó, dù thế nào con cũng
phải đi đến cuối con đường như ba. Phải không ba?
Buổi
tối một mình con trước căn nhà cũ của ba. Con nghe hình như tiếng xe ba
về và ba vừa vào sân thì phải. Dáng ba nhỏ nhỏ bước đến bên con và vuốt
tóc: “Cứng cáp lên con gái.” Trong căn nhà của ba con vẫn nghe hơi ấm
của ba. Tất cả hình ảnh lại trở về. Bóng dáng ba đâu đây. Con vẫn trong
vòng tay che chở của ba. Con sẽ sống như ba đã sống nhe ba. Con sẽ bình
yên ba à.