Ảnh minh họa
Đã
lâu lắm chúng tôi mới có dịp gặp nhau vào mùa Đông Hà Nội, lại được
khoác tay nhau đi trên đường phố, khu phố cổ ít thay đổi, những quán
cóc, nhưng hàng ăn đơn sơ bên phố vẫn thế... Chúng tôi ngồi nhớ lại
những kỷ niệm khi chúng tôi còn ở cái tuổi vô tư, chưa có gia đình, khu
phố này đã gắn liền vơi chúng tôi với những kỷ niệm vui buồn, những cuộc
chia ly đầy nước mắt...
Trời
lạnh, nhưng chúng tôi vẫn thích về Hồ Tây ăn bánh tôm, thích ngồi bên
nhau trong cái quán quen thuộc nằm gọn bên cội si già, những chùm rễ màu
nâu rũ xuống bên bàn ăn, quán gần như nổi lên mặt nước những con sóng
lao xao như đùa vui với ánh đèn đủ màu sắc lung linh huyền ảo.
Mỗi
khi đi qua đường Cổ Ngư tôi lại nhìn cái quán quen thuộc mà nhớ các bạn
đến nao lòng, giờ đây đang ngồi bên bạn bè lại chẳng nói được gì! Cứ
ngắm bọn nó cười tươi náo nức mà tôi thấy bùi ngùi...
Tối
đến chúng tôi tập trung ở nhà Thanh, con gái nó du học tại Mỹ, nó ở một
mình. Chúng tôi có ai ngủ được đâu, tâm sự đủ thứ chuyện, từ chuyện
ngày xa xưa đến những gì sắp phải trải qua.
Đó là việc ra tòa ly hôn của Thu không thành, nó
lại rút đơn về! Không phải vì cảm với chồng còn lưu luyến, mà nó không
nỡ bỏ người chồng đang bệnh, mà bệnh hoang tưởng, nếu phát triển các con
nó sẽ khổ, chúng tôi hiểu nó lại sống tiếp với cuộc hôn nhân không tình
yêu, và những sự vô lý của bệnh hoang tưởng.
Trước
khi lấy chồng nó có một mối tình rất đẹp, nhưng ba mẹ bắt phải vào Nam,
lúc ấy Bắc Nam xa lắc không thuận tiện như bây giờ, hơn nữa Thu còn
trẻ, chưa biết đấu tranh cho hạnh phúc của mình! Đành chấp nhận số phận.
Ba,
mẹ thì cứ nghĩ đơn giản lấy ai cũng là chồng, nhưng sau này khi biết nó
không hạnh phúc, ông bà ân hận lắm! Nó biết vậy nên cố gắng giấu nỗi
buồn để ba, mẹ được vui.
Tính nó nhân hậu, sống vì con thế là cứ chịu đựng, chỉ khi nào gặp bạn bè mới òa lên khóc!
Chúng
tôi chia tay nhau không được vui, khi rời sân bay Nội Bài, Thanh lái xe
chầm chậm, chúng tôi im lặng, câu chuyện của Thu và sự chia tay trong
nước mắt đè nặng trong tâm trí, tôi ngồi lặng lẽ ngắm những lọn tóc vàng
tự nhiên xõa xuống bờ vai thon nhỏ, dịu dàng uyển chuyển theo tay lái
của Thanh, Thanh đẹp và giỏi giang... đặc biệt là sống rất nhân hậu và
chu đáo với mọi người!
Tự
nhiên tôi thấy xe đi rất chậm và đỗ lại bên đường, mái đầu Thanh
nghiêng bên tay lái, vai rung lên nhè nhẹ... tôi biết nó thương bạn lại
thương mình! Đêm qua Thanh kể với tôi là nó sẽ không bao giờ nói cho con
gái biết về những gì chồng nó đã đã
cư xử với nó một cách tệ bạc, nó hận chồng nhưng chỉ muốn con gái hiểu
rằng bố, mẹ không hợp thì ly hôn, nó không muốn để nỗi đau trong tâm hồn
con bé, tạo mọi niềm vui để cho nó tập trung vào học tập, còn gì đau
khổ hơn khi biết bố là người ngược đãi mẹ và đi theo khác người con gái
khác rồi cùng làm ăn và thua lỗ phải lánh ra nước ngoài!
Nó cũng vì con mà khước từ người yêu cũ, để xây dựng lại hạnh phúc, nó lao vào học và làm việc và rất thành đạt!
Cứ
khóc đi bạn của tôi... Khóc thật to cho trôi hết những nỗi niềm không
thể nói cho con gái, vì nó sẽ đau buồn hơn nhiều, thôi cứ để cho nó
thanh thản... Còn gì buồn hơn khi biết bố đã làm mẹ đau khổ để rồi chẳng
bao giờ dám đối diện được với thực tế đã quàng lên vai người con gái mà
đã một thời yêu say đắm, may chăng trong cái thế giới ảo mịt mùng này
đọc được những dòng này? Còn con gái nó còn chưa thể hiểu hết như bạn bè
của mẹ...
Thanh
đưa tôi về nhà rồi lái xe về nhà của mình, Thanh thường gọi chiếc xe là
ngôi nhà chung vì nó thường chở chúng tôi đi chơi xa và đưa đón bạn bè
mỗi khi về Hà Nội.
Chiếc
xe của Thanh đã đi xa, chỉ còn lại hai điểm sáng, cũng như Thu, Thanh
lại ngày ngày như con ong chăm chỉ nhận về mình sự hy sinh thầm lặng,
tôi nhìn lên trời nơi bạn của chúng tôi đang bay, mỗi phút một xa... bầu
trời mùa Đông đem thẫm, những vì sao cô đơn như lấp lánh hơn! Những
người bạn của tôi cũng như những vì sao cô đơn mà chỉ có tôi mới hiểu
được sự lấp lánh của nó.