Mỗi sớm mai thức dậy nhìn chính mình trong gương, ta chỉ thấy được nét
xanh xao, ủ dột đang ngày càng định hình rõ trên bờ môi, ánh mắt. Ta
đang bỏ quên chính mình, sống nhạt, sống trong những thương tổn mà ai
đó, điều gì đó đã làm cho ta phải đau, phải nhớ để rồi tự giày vò và dằn
vặt chính ta ngày lại qua ngày.
Ta cứ ôm khư khư mớ tâm trạng rối bời ấy, sống cho có sống, cười cho có
cười nhưng tận đáy lòng dường như đã buông lơi tất cả mọi thứ. Ta sợ
nỗi đau của ta có thể làm cho những người yêu thương ta phải xót xa, còn
những kẻ coi khinh ta sẽ cười sặc sụa trong đắt thắng, và cả cuộc đời
tàn khốc này nữa nó sẽ giẫm đạp lên ta nếu ta cứ thể hiện rõ ràng rằng
ta đang một mình sức yếu thế cô.
Ta đang bỏ quên chính mình, sống nhạt, sống trong những thương tổn mà ai đó, điều gì đó đã làm cho ta phải đau
Ta đã buộc chính ta phải mạnh mẽ, phải cam chịu sự giày vò của những
nỗi niềm mà ta đã trót phải đa mang ấy một mình. Ta chấp nhận và cố gồng
người lên trong khi sức lực thì ngày càng cạn kiệt, rồi đến khi ta
không còn gắng gượng được nữa thì ta lại chọn cách sống lặng lẽ như bây
giờ, sống mà cứ mặc kệ đời, mặc kệ tất cả đã từng có trong ta, tập quên
và tập cho mình thói quen hờ hững với cả thế giới.
Thỉnh thoảng ta cũng len lỏi tìm về những ngày tháng cũ để đánh thức
một ai đó đã từng rất mạnh mẽ trong ta, nhưng có lẽ ta đã không còn đủ
niềm tin để gọi ta của ngày xưa trở về, hoặc cũng có thể con người ấy
bây giờ đã không còn tồn tại mà đã trút hơi thở để tìm về một thế giới
vĩnh hằng nào đó bình yên hơn.
Lại muốn ngủ một giấc ngủ thật dài để chẳng bao giờ còn có thể tỉnh lại
được nữa, vì ta bây giờ chẳng tìm ra mục đích sống cho chính mình, sống
mà cứ chì chiết khổ đau thì có gì đáng để phải sống. Thôi thì cứ để ta
đi tìm một chốn nào đó an yên hơn, nơi có thể làm ta quên hết mọi điều
rồi sống cho những gì ta muốn.
Thỉnh thoảng ta cũng len lỏi tìm về những ngày tháng cũ để đánh
thức một ai đó đã từng rất mạnh mẽ trong ta, nhưng có lẽ ta đã không còn
đủ niềm tin để gọi ta của ngày xưa trở về
Nhưng ta chẳng thể tìm được nơi nào như thế, bình yên thật sự khó đến
như thế sao? Sao cứ buộc ta sống đói tình thương và thừa rất nhiều nước
mắt, nỗi đau thế này. Sao ai đó mà ta yêu thương lại không hiểu ta, sao
cứ tì hằn, trách móc những lúc ta đang mệt mỏi tưởng chừng không còn có
thể thở được.
Ừ, mà chắc có lẽ trên thế giới này chẳng có một ai có thể hiểu được ta
đau như thế nào đâu. Vì nỗi đau của ta chẳng giống ai và giọt nước mắt
ta rơi cũng không đồng dạng với bất kỳ kẻ nào.
Tiếp tục bước những bước chân mông lung đi về phía vô định, cuộc đời
này của ta rồi sẽ đi về đâu? Đó là câu hỏi mà ta cố tìm mãi vẫn không
thấy được câu trả lời.