Lại một lần nữa ta cố tìm tới yêu thương, cố nắm lấy bàn tay của một
người để tìm cho mình hơi ấm, cố bám víu và dè dặt mở rộng lòng ta để
chờ đợi một ngày bình yên. Vậy mà ta lại một lần nữa thất bại, một lần
nữa ta tự làm chính ta phải đau, lại tự cứa vào lòng mình khi vết thương
cũ vẫn còn vương tơ máu.
Một lần nữa thất bại, một lần nữa ta tự làm chính ta phải đau, lại tự cứa vào lòng mình khi vết thương cũ vẫn còn vương tơ máu.
Phải, có lẽ ta đã quá tham lam khi bắt đầu nghĩ về tương lai không xa
ta và người sẽ gần thật gần và hạnh phúc thật hạnh phúc như bao người
yêu nhau khác. Ta biết khát khao và mong ước ấy của ta là không có tội,
nhưng ta có mang lại được gì cho người ta đâu mà cứ muốn người ta phải ở
cạnh mình. Tự cười chính ta, tự khinh khi và xỉ vả lòng tham của con
tim mình, rồi lại muốn tự an ủi cho tâm hồn nhỏ bé đang bị tổn thương.
Ta đã cho người được gì đâu chứ? Tình yêu? Hạnh phúc? Hay chỉ là những
khoảng trống và sự lặng yên đáng sợ còn lại trong ta bây giờ? Vậy sao ta
cứ buộc người phải nắm lấy ta và đừng bao giờ buông bỏ, hơi ấm nơi con
tim người có còn lại bao nhiêu đâu mà ta cứ bắt người phải cho ta.
Người rơi lệ, ta đau lòng. Người bảo sẽ ra đi và không bao giờ chạy đến
bên ta khi ta cần nữa, tim ta nhức nhói. Người lựa chọn sẽ lặng im và
trốn chạy đến một bờ bến thật xa, mọi thứ trong ta dường như vỡ oà.
Ừ thì có lẽ ta đã mang lại cho người quá nhiều nỗi đau, đau đến độ
người không còn muốn nắm giữ hay nâng niu những yêu thương nồng nàn mà
người đã từng dành cho ta nữa. Ta chỉ biết lặng thinh trước cơn quặn
thắt nơi người, là kẻ vô tình khi nhìn người quay lưng rẽ vào một con
đường khác mà cứ dửng dưng như không, để rồi chỉ dám vỡ òa quỵ ngã khi
bóng người đã khuất dần ở một góc xa xôi nào đó.
Ta quay lại là ta của ngày hôm qua, với nồng đậm yêu thương từ
người cũ và châm chít nỗi đau của quá khứ, hiện tại và cả tương lai một
ngày nào đó chẳng còn xa
Ta quay lại là ta của ngày hôm qua, với nồng đậm yêu thương từ người cũ
và châm chít nỗi đau của quá khứ, hiện tại và cả tương lai một ngày nào
đó chẳng còn xa. Lòng chợt thấy lạnh, cô đơn và đắng chát vô cùng nhưng
ta chỉ có thể cố chịu đựng, cố cười thật tươi, cố để giọt nước mắt
trong ta không phải lặng thầm rơi bên đời ta nữa.
Ừ, thì cứ lại một mình như ta đã từng thế thôi, cứ tự ru cho giấc ngủ
ta không còn thao thức, cứ tự an ủi và xoa dịu con tim mình khi bất chợt
nó tìm tới cô đơn, tự nén lại những điều ta muốn nói, muốn kể lể hay
khóc than vì bây giờ chẳng còn ai nghe ta nữa. Sống thế thôi để thấy đời
ta vẫn cứ nhạt nhẽo như ngày nào.