Tôi biết em đã quen với việc mọi thứ phải hoàn hảo, cuộc đời và số phận
luôn nắm trong tầm tay. Nhưng kể từ khi em bỏ lại sau lưng bao lời
khuyên răn để chạy theo người đàn ông ấy thì em đã rẽ sang một khúc
quanh khác, một con đường đầy chông gai mà lại không thể dự tính trước
được điều gì.
Em từ chối tất cả yêu thương của những kẻ si mê em để xây dựng một mái
ấm tạm bợ và thiếu hụt niềm tin, mặc dù em vẫn biết rồi có thể em sẽ rơi
nước mắt nhiều hơn là phải mỉm cười.
Tôi thương em, hết lời bảo em hãy cứ suy nghĩ thật kỹ trước khi bước
đến với người ta. Nhưng tận sau trong cõi lòng tôi, tôi biết em sẽ không
màng đến những lời ấy.
Ừ thì em cũng có những nỗi niềm riêng để phải đo đếm, cân đong, tôi
hiểu em à. Nhưng có cần phải thế không em? Có cần phải sánh bước bên
người mà ngay cả em cũng chẳng biết mình có thể hết lòng và tin tưởng
tuyệt đối vào người ấy hay không?
Em vẫn có thể bước qua cơn mưa để tìm đến ánh nắng mặt trời, chỉ cần em tin, tin vào bản thân nhiều hơn nữa
Rồi hôm nay, khi em ngụp lặn trong thương đau, chếnh choáng vì những đổ
vỡ thì em lại chọn cách chịu đựng và lặng thinh. Tôi không thể tin được
em là em của ngày xưa tôi biết đấy. Em đã từng cao ngạo, lạnh lùng và
rạng ngời khi đứng trước người khác còn gì? Nụ cười, niềm tin và cả ánh
mắt yêu thương của em mà tôi đã từng bắt gặp đâu rồi nhỉ?
Em bây giờ trở nên yếu hèn và tự ti trước tất cả. Sao cứ mãi than van
với người đời là cuộc sống của em đang tồi tệ thế hả em? Sao lại để
người ta có cơ hội động viên an ủi em trước mặt nhưng sau lưng lại là
buông những lời chỉ trỏ, khinh khi? Sao cứ phải buộc mình sống chịu đựng
và lặng thinh mặc cho người ta chì chiết?
Dẫu biết rằng em đau lắm với những nỗi niềm mà em đang cố để trải qua
nhưng đừng buông lơi mọi thứ nữa, đừng cố kìm nén lại lòng mình và biện
minh cho cuộc đời, hoàn cảnh nên em phải thế. Em vẫn có thể bước qua cơn
mưa để tìm đến ánh nắng mặt trời, chỉ cần em tin, tin vào bản thân
nhiều hơn nữa.
Cố lên nữa em nhé và tôi sẽ chờ để gặp lại em của ngày xưa.
P/S: Viết cho nhỏ Út