Đôi
lúc, mình cần cho nhau khoảng lặng phải không em, dù cho có bảo rằng
thương, rằng yêu rất nhiều, và anh đang tự chiêm nghiệm lấy điều này em
à.
Ai
yêu nhau mà không muốn luôn được ở bên nhau, để thời gian bao nhiêu
cũng gọi là không đủ, để khoảng cách dù xa vẫn có thể thật gần, anh cũng
thế thôi. Anh yêu em, anh nghĩ đến em từng phút giây, muốn nghe giọng
nói trong veo, nhỏ nhẹ của em, và cứ muốn nắm thật chặt đôi bàn tay mảnh
khảnh của em mà đặt vào lồng ngực mình để em nghe rõ từng nhịp đập của
con tim anh. Nhưng đôi khi cũng vì quá vồn vã, quá ư nồng nhiệt và vồ
vập làm người ta có cảm giác như “no dồn đói gấp”, và hình như em đang
như thế. Nên…
Anh
cần để em có khoảng không của riêng mình, vì có những lúc em chỉ muốn
một mình, một mình với tất cả mọi bồn bề cuộc sống như đúng triết lí mặc
kệ tất cả đó thôi.
Không anh, không lời hỏi han, quan tâm,
không lời thương, tiếng nhớ mà em nghe đã thuộc mỗi ngày, để xem nhớ
thương trong em dành cho anh ở ngưỡng nào của trái tim.
Cho
em một chút tự do, một tí khoảng lặng của riêng mình để em gạn đục khơi
trong những dấu lấp lửng làm lòng phải miên man bao nỗi, và với anh
cũng như để xem yêu thương, nhớ nhung nơi mình có thể nén lại hay không
nếu một lúc đó em bảo anh phải vậy.
Ngày
không em, anh lạnh tanh mọi thứ, chiếc điện thoại cũng như buồn mà quên
đổ chuông, để anh nhận ra nỗi nhớ em trong anh chưa bao giờ có thể vơi.
Còn em, em có thể buông lửng rằng “cả ngày hôm nay em chẳng nhớ anh vì
trong em đã bị lắp đầy bởi một người khác…”, nghe lòng bỗng dưng buồn
rười rượi, nhưng miệng cứ sặc xụa cười “ừ thì tại con tim em nào có
thuộc về anh nên thế thôi!”, lòng tự bảo lòng như thế.
Đến
một lúc nào đó, có lẽ mình sẽ vơi đi gặp gỡ, vơi những cuộc điện thoại
huyên thuyên đủ điều, vơi cả những buổi chuyện trò thâu đêm vì anh bận
bịu, và em cũng nào có nhàn rỗi. Nên anh sẽ tập dần thói quen lơ là, và
chuyển tải nhớ thương có thì, có lúc, không ồn ào, không hối hả, không
hờn giận vu vơ, không cắt cớ hỏi em làm gì, nghĩ chi hay nhớ đến một
ai,… không thế đâu em. Sẽ có người bảo rằng anh đang chi li, rạch ròi và
phân bua quá mức tình yêu, bởi nhớ thương mà cứ phải giới hạn, yêu nhau
mà cứ kìm nén thì còn chăng một tình yêu thiết tha, nồng nàn, nhưng
tình mình nào có giống bao người, nên phải vậy thôi đúng không em!
Ừ
thì mỗi thứ cứ vơi đi một ít, nhưng em trong trái tim anh vẫn thế, vẫn
là người phụ nữ anh yêu nhất đến giây phút này, em hãy cứ biết thế là
được rồi.