Có tiếng gì đó như tiếng gió nấp sau phiến đêm cười thầm những ước mơ em ngốc nghếch.
Lẽ nào là ngốc nghếch phải không anh? Khi ước mơ em mọc lên từ những
hứa hẹn thuở ban đầu, thuở đôi mình nhìn thấy đã biết là một nửa dành
cho nhau.
Em vẫn nhớ những lời hứa hẹn đầu tiên ấy, có hương sương ngọt ngào đọng
trên bông lúa đang thì con gái, có những ánh sao rơi đậu lên vai em khi
ta ngồi bên nhau mà bàn tay còn vân vơ đôi tà áo ngượng ngùng, có bờ
môi chín mọng nhủ thầm đôi mắt khép hờ chờ đợi một bờ môi nên những đêm
hoài mất ngủ và những câu thơ chưa bao giờ hết vần rụng xuống đời nhau.
Lời hứa anh tựa mảnh đất lành cho ước mơ em về đậu suốt hai mùa mưa nắng chưa lần sờn cũ.
Ước mơ em mang hình hài ngôi nhà hạnh phúc, nơi có nụ cười lấp những
giọt mồ hôi trên trán anh những chiều về đầu ngõ, có bàn tay em dịu dàng
nhóm bếp thổi cơm, có tiếng ngọng nghịu dễ thương của những thiên thần
là kết quả của tình yêu ta qua bao năm dài tháng rộng. Có hai nửa cuộc
đời đã gắn kết vào nhau.
Ước mơ em đôi khi đơn giản chỉ là được đến gần bên anh.
Dù biết chẳng thể nào làm thay những công việc hằng ngày anh phải gánh
trên đôi vai hằn học, dù biết anh giỏi giang, thông minh và đủ nghị lực
để bước qua bất cứ khó khăn nào, dù biết anh đã một mình đi qua hết
những chặng đường mà toan tính chưa bao giờ chịu rời khỏi anh nửa bước…
Nhưng em cũng biết, anh dù có mạnh mẽ đến bao nhiêu thì cũng không
tránh được những lúc mỏi chân, chùng bước, không tránh được những lúc
thành phố đã chìm sâu vào giấc ngủ mà anh còn bận bịu với những lo toan,
tựa ban công phì phèo điếu thuốc trầm ngâm về cuộc đời.
Những lúc ấy, ước mơ em bừng cháy chỉ để được đến ngồi bên anh lặng im
nghe lo lắng gọi tên. Nhẹ nhàng lau khô những giọt mồ hôi nóng hổi trên
vầng trán anh thân yêu. Muốn hóa cơn mưa làm ướt những hanh khô quá lứa
của ngày mùa hạ nơi thành phố anh đang sống, muốn nắm bàn tay anh thật
chặt thổi vào anh những hi vọng xanh biếc ngày mai. Hoặc em sẽ kể anh
nghe những câu chuyện cười xua muộn phiền trong anh tan theo cơn gió
khuya ngoài bãi, còn những nhọc nhằn hãy để sóng cuốn đi…
Cũng có đôi khi em ước mình là gió, phiêu du khắp mọi miền, làm dịu vẻ
mặt hốc hác của sa mạc mênh mông, gợi vẻ quyến rũ của những bông cỏ may
lả lơi trước gió. Để lắng nghe ước mơ của ai đó trong cuộc đời này, lắng
nghe ước mơ của anh, của chính em mỗi ngày thêm lớn.
Dù đôi khi vẫn dự cảm về điều không thành của ước mơ kia. Nhưng cũng
chẳng có gì phải hối tiếc khi nuôi trong lòng mình một ước mơ nào đó,
bởi như ai đó đã nói “ước mơ không tốn kém, ước mơ giúp ta định hướng
được tương lai”. Thế nên em vẫn hoài ước mơ từ ngày đầu gặp gỡ, ước mơ
ấy tự khi nào đã trở thành một phần không thể thiếu trong tình yêu của
đôi mình. Đôi khi như nụ trăng non lơ lửng bên thềm cho tình yêu của đôi
ta đẹp hơn, lãng mạn hơn giữa bộn bề thiệt hơn của cuộc sống đời
thường.
Anh biết không, mỗi lần khi nghe cô bé nhà bên ngồi ôm đàn nghêu ngao,
em cũng lặng im nép mình vào góc tường mà mắt thì nhìn lên trần nhà thì
thầm cùng anh…
“Ước mơ trong cuộc sống luôn được sánh đôi
Ước mơ cho thời gian im lặng khẽ trôi
Ước mơ nhỏ bé trong đời ước mơ còn mãi bên đời
Dâng đời hàng ngàn tiếng ca….”**
Dù chẳng biết bao giờ mới chạm được vào ước mơ về bên anh nhưng anh ơi đừng như cơn gió kia cười thầm em anh nhé.