Đôi khi, em cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật lạc lõng trong dòng đời.
Nhưng có lẽ em thích mình lạc lõng như thế, thích một mình, thích sự cô
đơn.
Chưa bao giờ em thấy mình được thanh thản như thế. Em thả hồn mình vào
những bước chân, vào những nụ cười ẩn sâu trên khóe môi ứa máu. Em đã và
đang tự làm mình đau, nhưng đâu có đau bằng vết thương trong trái tim
em, đau tới thắt lòng.
Anh đã hết yêu em, nhưng tại sao anh lại im lặng, tại sao anh lại để em
sống trong sự ngộ nhận như thế? Có ngu ngốc không khi em cứ gồng mình
lên nén những đau thương vào sâu trong trái tim em, khi mà nước mắt em
cứ rơi trước bao lời hờ hững từ anh. Anh yêu cô ấy, người con gái ấy
không phải em!
Em biết mình nên dừng lại. Chỉ đơn giản là để anh hạnh phúc với tình
yêu mới. Em sẽ đi trong im lặng, bình yên sẽ về nơi anh. Em biết, dù có
níu kéo thì bước chân anh vẫn sẽ rời, đôi tay ấy vẫn sẽ buông lơi. Yêu
thương vẫn đi, vẫn rời xa, và không bao giờ trở lại. Thời gian vẫn trôi,
nỗi đau vẫn cứ kéo dài. Dừng lại chỉ đơn giản là không yêu nữa, không
trăn trở, không đè nặng tâm tư. Dừng lại để bắt đầu!
Dừng lại!
Dừng lại để giải thoát cho cả hai ta, để anh đi về phía hạnh phúc mà
anh đã chọn. Dừng lại để em không bị giày vò bởi yêu thương nơi anh, để
em có thể đủ tự tin và mạnh mẽ được ôm anh lần cuối. Dừng lại, chỉ đơn
giản là không còn tin tưởng, không còn chỗ tồn tại tình yêu. Dừng lại,
để em học cách giành thời gian yêu thương bản thân mình nhiều hơn. Dừng
lại để hóa kiếp cho trái tim em, một trái tim nhuốm màu đau thương và
tang tóc của một cuộc tình chẳng đi về đâu cả.
Cứ mãi đuổi theo thứ không thuộc về mình thật mệt mỏi, thế nên em dừng
lại và không đuổi theo yêu thương từ nơi anh nữa. Vì vốn nó đã chẳng
thuộc về em. Em dừng lại. Em vấp ngã. Và em tự mình đứng dậy. Cứ tưởng
em không bao giờ có đủ mạnh mẽ để có thể dừng lại và đứng lên. Nhưng em
làm được, và em đã làm được anh à.[...] Tình yêu của chúng ta tồn tại
trong thời gian quá ngắn, không có nhiều những kỉ niệm đẹp, không có
được nhiều những niềm vui. Nó chỉ chứa những nỗi đau, những nỗi đau đã
khắc sâu vào trong con tim em, vết thương ấy còn đọng lại mãi mãi, mãi
mãi không bao giờ mất đi cho đến khi nó ngừng đập.
Dừng lại, em đã dừng lại rồi đó anh. Dừng lại... để bắt đầu!