Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Yêu nhau ngày nắng vỡ

Cơn mưa chiều dài lê thê cảm xúc tràn về, chầm chậm trôi qua. Có một người thả hồn vào cơn mưa, cho tâm hồn một chút yếu đuối, cho phép bản thân có những cảm xúc không gọi tên. Nơi đó có cô đơn không anh, dường như quá yên lặng, hay kí ức đang ở tại nơi trái tim em hướng về. Cảm giác mưa tầm tả nhưng không ướt nổi lòng mình thật cay đắng làm sao. Bao kỷ niệm xưa như sợi dây mong manh nhưng không thể nào cắt đứt. Em nhớ anh, muốn đi tìm lại cảm giác lúc còn anh, muốn thấy đôi môi mình có nụ cười hiếm hoi khi ánh mắt anh hiện về trong tiềm thức hoang dại.
Anh hẹn em ở cà phê Nắng. Em hẹn anh ở cà phê Gió. Anh đi về phía em, em đi về phía anh, qua từng ngã tư đường trên mạng, qua các bài viết blog. Chúng mình gặp nhau vào một ngày nắng vỡ. Nắng vỡ thành những hạt mưa mát lạnh ngọt ngào, nắng vỡ thành vô vàn những cầu vồng bảy màu đáng yêu. Có bao nhiêu cuộc gặp trên đời này như chúng ta. Xin cám ơn tất cả những kỷ niệm đó, nó đã ào ào mang anh đến bên em. Để rồi em chẳng biết mình đã yêu anh từ lúc nào. Cảm ơn anh đã yêu em!
Cô đơn vô vọng, bất lực buông tay. Anh đã ra đi mãi mãi bỏ lại em giữa thế gian rộng lớn. Anh đã mang đi tâm hồn và tình yêu của em, để lại sự mất mát quá lớn lao này. Anh bỏ em ngơ ngác phía cuối con đường. Bóng anh dần khuất sau màn sương lãng đãng cuối hoàng hôn. Em đưa tay ra như cố níu lấy, nhưng không thể, hình ảnh anh xuất hiện và rồi biến mất, như lúc anh đến và đi. Anh tan trong mưa, đem theo hy vọng về một ngày chúng ta có thể bên nhau... Em mong mỏi đợi chờ anh trở lại mà chẳng biết phải chờ đến bao lâu, tìm kiếm anh ở đâu. Nhưng khi biết anh ở đâu em chẳng thể với tay chạm đến được.
Em đã sống đầy ắp với niềm nhớ thương lẫn tiếc nuối. Tìm về nơi quen thuộc để được yên tĩnh một mình, để ngắm nhìn lại khoảng trời xưa. Mở tung cánh cửa yêu thương ngày nào với ly cà phê đen ấm nóng. Cuộc sống bên ngoài bộn bề, ước ao một chốn yên bình như ly cà phê đang chậm chạp rơi từng giọt. Mơ ước sao cho cuộc sống dường như chậm lại, trôi qua yên ả, nhẹ nhàng. Tình yêu chúng mình như cà phê có cả vị đắng và vị ngọt, nó luôn tồn tại trong em cho tới khi kết thúc, mọi thứ đã trở nên như vậy từ lúc em phải xa anh. Em cố suy nghĩ tìm ra lý do tại sao em vẫn không thể quên anh. Phải rồi - Quên sao được khi em vẫn đang còn nhớ anh, nhớ anh rất nhiều...
Phải bao năm, bao tháng, bao thời gian để em quên đi hình dáng cũ. Em ghét anh, ghét cả chính mình. Ghét con đường dài như nỗi nhớ, thẳm sâu như ánh mắt mong chờ và mênh mang một nỗi buồn không tên dịu nhẹ. Hàng cây xưa vẫn còn đứng đó, để cuối con đường thuở chớm biết nhớ thương, hương tình xưa vẫn đượm mùi trên tóc. Em sẽ bước đi thật chậm để có thể cảm nhận mình đang tan trong mùa xưa ấy và hoá làm nỗi nhớ không tên. Em sẽ hát bản tình ca đã viết, gửi vào đó nỗi nhớ mặn nồng. Tình chúng mình còn mãi với thời gian.
Đã hai năm rồi phải không anh, nằm một mình nơi đó anh có thấy cô quạnh không? Anh hãy yên nghỉ nhé! Em đã tốn quá nhiều thời gian để băn khoăn đi tìm sự ngọt ngào trong vị đắng tình yêu. Em nghi ngờ những khoảng lặng có bình yên thực sự không, khi cuộc sống luôn náo nhiệt xô bồ. Rồi trong khoảng lặng ấy sẽ có giọt nước mắt đi tìm sự tĩnh lặng, dù có tiếc nuối thì phút cuối dòng nước mắt sẽ trở lại nơi nó thuộc về. Không ai có hai lần trong một tình yêu. Thế nên, phải chính bản thân chúng ta làm cho cuộc sống của mình đầy hương vị. Yêu một người, không cần lý do để bắt đầu, để kết thúc, chỉ cần trái tim lên tiếng.
Khi tình duyên gặp nạn, nỗi buồn ập đến. Chúng ta vùng vẫy trong cô đơn tuyệt vọng, càng cô đơn ta càng cố chấp chờ đợi. Càng chờ đợi ta lại càng quặn thắt vì cô đơn. Chúng ta như kẻ ngủ mê, kẻ cuồng si, đợi chờ trong mê muội, mà chẳng biết nắng đã tắt, ngày đã tàn và tình cũng đã tan… Tình duyên mà, đâu phải muốn là được, đâu phải ai cũng may mắn tìm thấy nhau sau bao ngày dài đợi chờ mong nhớ. Em đã đọc đâu đó và cảm nhận, cuộc sống cần phải biết lật sang trang như khi ta đọc một cuốn sách...
Đời người là gió thoảng qua, muôn hoa vạn vật đều bị chi phối bởi lẽ vô thường. Anh đã thật sự chia tay với những buồn vui trong cuộc sống. Sao em vẫn thấy như bị bỏ rơi giữa nhân gian lạc lõng. Đó có phải là định mệnh không anh. Cả cuộc đời mình chẳng phải của nhau. Em chỉ xin là một chút gì để nhớ về nhau, về một thời đẹp nhất. Em sẽ đợi một hạnh phúc vừa với mình và yêu em như anh của ngày xưa. Một bàn tay vừa vặn ấm nóng như anh của ngày xưa. Để em không phải cố gắng, không phải gồng mình, cũng không phải mệt mỏi.
Cơn mưa rào chiều hôm nay thì thầm gọi tên anh với bao nhiêu kỷ niệm. Trời cũng xám xịt nhạt nhòa như ngày nào tiễn anh. Em ngồi đây - cà phê Nắng Gió, viết những dòng này để cảm tạ người yêu dấu đã xa. Đã cho em hạnh phúc, để em hiểu và trân trọng tình yêu có được trên đời. Vẫn còn đó con đường đi về, nhưng nó nhẹ nhàng hơn với cuộc sống mới. Em đã tìm ra cho mình một lời giải đáp - Viết chuyện tình đôi ta vào blog trái tim.