Lại chẳng ngủ được, lại trằn trọc đếm từng canh, lại suy tư bao chuyện trên đời, và lại nhớ một người…
Không
ngủ được, nên đêm bỗng nhiên là bạn từ lúc nào không hay. Mọi thứ tĩnh
lặng, chỉ mỗi mình với đêm, với tiếng nhạc buồn dịu nhẹ, lòng tự dưng
liêu xiêu.
Nhớ,
nhớ ai đó khôn tả, lần dò từng tin nhắn, nhớ lại từng khoảnh khắc, và
đếm từng giọt yêu thương, một khoảng thênh thang làm lòng rộng càng
rộng. Chắc ai đó đã say giấc (mong là thế), vậy mà lòng tự dưng ích kỉ,
muốn người ta giật mình thức giấc để gọi cho mình, hỏi han, quan tâm,
nghĩ rồi bật cười, một nụ cười ngốc nghếch. Mới hôm nào, người ta chênh
vênh giữa canh khuya, mình còn lo lắng đủ điều, thế mà giờ lại mong
người ta nhọc nhằn với giấc ngủ chỉ vì bản thân muốn được vỗ về… Nhưng
chẳng hiểu sao, càng về đêm, tỉnh lặng bao nhiêu, hay tỉnh mịch đến thế
nào, nỗi nhớ bỗng như đầy hơn thì phải.
Đôi
mắt dường như sâu hơn, gầy hơn một tí, và hanh hao hơn một ít, mình tự
cảm nhận thần sắc chính mình như thế. Chẳng thích mình rệu rã tí nào dù
cho cơm áo gạo tiền có làm thân nặng nề, cũng không muốn mình nhợt nhạt,
hay như chiếc bóng vô hình vì nhớ thương quay quắt lòng. Cuộc sống là
thế, trần trụi mới là đời nên vấp ngã, hay thất bại vốn dĩ bình thường
thôi mà, hà cớ gì mình cứ chì chiết lòng mãi, ngu xuẩn lắm. Yêu thương
sẽ có nhớ mong, lẽ thường tình của nhân gian là thế mà, nên nhớ cứ nhớ
thôi, nhưng đừng là nỗi lo cho người khác vì điều đó, mình cần phải vậy.
Quá
không giờ, một ngày mới đã điểm, bao nhiêu người đã an giấc, vậy mà
mình vẫn cứ lủi thủi trên bàn phím, gõ nhớ thương, tải giận hờn, và
buông mình cho khoảng lặng, để nhiều lúc thấy mình thật ấu trĩ!
Nỗi
nhớ đầy hơn, lòng thêm phần da diết, tự cho mình nới lỏng với khoảng
lặng vô hồn, cảm xúc bỗng nhùng nhằng, lại đa mang nữa rồi. Nhớ thương
cứ thế mà đầy, mà tràn để khi mắt đã cố nhắm nghiền nhưng lí trí vẫn
không tài nào thôi nghĩ ngợi. Dẫu biết đâu phải cứ thao thức nhiều, hay
nói bao lời kiều nhớ gấp vạn nghìn lần hơn thì đủ để bảo chứng một tinh
yêu thiết tha, nồng nàn, vậy mà bây giờ mình lại thế, cứ như tên nô lệ
của nỗi nhớ không bằng.
Đêm,
đêm bỗng dài quá đổi, tĩnh lặng, bỗng tỉnh lặng vô cùng, và ta cũng
bỗng dưng nhỏ bé hơn thì phải, cứ như một vệt đen của đêm, một tiếng xạc
xào khe khẽ không đủ để lay nhẹ cành lá non. Nỗi nhớ lại thêm phần ưu
ái, và như lấn át tất cả, còn ta như kẻ yếu đuối cứ dật dờ phía sau, đầy
quá rồi, cố vơi thôi ta à!