Lần
đầu, ta được ôm chặt người vào lòng, một cái ôm ghì siết chặt chẳng
muốn buông, con tim như vỡ òa vì hạnh phúc, và yêu thương trong ta chưa
bao giờ đầy đến thế, cảm ơn, cảm ơn phút giây ngọt ngào đó…
Ta
ước gì thời gian có thể dừng lại mãi, hay chỉ là trong tích tắc thôi để
mình được giữ người mãi trong vòng tay đó, và để ta thỏ thẻ thật khẽ
khàng bên tai người “ta yêu người, yêu nhiều lắm!”. Ta biết đôi khi mình
thật ích kỉ khi cứ muốn dành tất cả yêu thương nơi người cho riêng
mình, ta cũng biết mình là kẻ rất ư cảm tính, để lắm lúc chẳng kìm nén
được cảm xúc yêu thương làm người phải ngượng ngập, và ta biết con tim
người vẫn chưa rung lên cung bậc thương yêu của một tình yêu thật sự,
nên với ta, người vẫn còn e dè, sợ sệt là thế,… Xin lỗi, vì ta đã yêu
người như thế!
Mưa
xối xả, mưa như trút nước, sấm bỗng vang rền, giật mình trở giấc, thì
ra mình đang mơ, một giấc mơ đẹp, ta được bên người, được yêu thương,
chăm bón cho người, tình yêu bé nhỏ trong ta. Chỉ là mơ thôi, nhưng
chẳng hiểu sao lòng vui đến lạ, môi cứ khẽ cười, và lòng cứ réo rắt
thanh âm hạnh phúc. Nhớ người, ta lại nhớ khôn xiết…
Nếu
người bảo rằng hãy đưa người đến một nơi thật xa, hãy cùng người trốn
chạy đến một nơi để cả hai được bình yên, được sống trọn với yêu thương,
ta sẽ sẵn sàng đi cùng người, dù biết rằng đoạn đường đó sẽ nhiều lắm
gian nan. Ngày trước, ta chẳng tin vào “một túp lều tranh hai quả tim
vàng” hay tình yêu có thể làm người ta bất chấp tất cả, nhưng ý nghĩ đó
trong ta đã đổi thay từ khi bảo yêu người. Với người, ta luôn dùng bao
lời có cánh, yêu thương bao giờ cũng bay bổng, nhớ mong lúc nào cũng da
diết và hi vọng dường như chẳng bao giờ tắt,… Cảm ơn, vì người đã làm ta
mạnh mẽ hơn rất nhiều!
Lặng
nghĩ về người, chợt nghĩ đến ngày mai, ta, người rồi sẽ đi về đâu, một
tình yêu chắc hẳn sẽ không chỉ có một có con đường phẳng phiu, bỗng ước
gì mình được sống mãi trong giấc mơ người nhỉ!
Và
ta bỗng dưng sợ, lòng lại hoang mang. Ta sợ, sợ một ngày người rời khỏi
mình, sợ người trong vòng tay của một ai khác, sợ ngày mình không được
phép quan tâm, lo lắng, yêu thương dù chỉ là từ xa,… Ta hoang mang, bởi
ta sẽ có đủ dũng cảm mà giẫm lên mọi thứ để đến bên người như lời mình
hằng nói, và liệu ta có đủ sức để là một vùng trời bình yên cho riêng
người chăng, hay tất cả chỉ chót lưỡi đầu môi, thêu dệt gấm hoa, rồi hư
ảo cho qua,... Ta không muốn mình như thế, người à!
Vồ về lại giấc ngủ, chợp mắt thôi, giấc mơ ta với người, hãy thế nhé!