Lại thêm một đêm em không ngủ được. Mơ hồ nghe âm thanh cuộc sống vọng
vào căn phòng đã bắt đầu có ánh sáng của một ngày chói chang. Mệt mỏi kê
cao chiếc gối và co tấm thân trần lười nhác, em tự hỏi trong ngày hôm
nay sẽ có chuyện gì vui, buồn, em và anh sẽ ra sao, con của em sẽ học
được những điều hay gì từ buổi học. Cố làm một động tác như nhân vật
Diệu trong truyện ngắn nào đó, không được. Người ta cao, còn em thì
thấp, chân người ta thẳng, còn em thì cong, người ta mạnh mẽ, còn em thì
yếu đuối, nhu nhược. Bật cười vì thấy mình sao hơi ngốc nghếch. Người
là người, đau có giống nhau, vả lại em vẫn rất ghét sự bắt chước và nhàm
chán.
Anh biết không, hôm nọ em vứt cái chìa khóa vào cốp xe, sập ầm một
phát. Thế là em phải dắt bộ một quãng rất dài trên đôi dép cao. Chắc anh
chẳng tưởng tượng được em lúc ấy đâu, may là em không mặc váy, em mặc
quần và đóng thùng với cái áo trắng, lại đi giày cao gót nên nhìn em
càng bé nhỏ dắt cái xe kềnh càng chắc khổ sở lắm! Mồ hôi nhễ nhại. Có
nhiều người đề nghị giúp đỡ nhưng em nghĩ: chỉ cần dắt một quãng nữa
thôi, chẳng mấy khi mình được thử cảm giác này.
Lâu rồi em không đọc Nguyễn Ngọc Tư, không nghe Kenny G., không nghe
Ngọc Đại, không đọc Vi Thùy Linh, bạn em nói rằng em hãy thay đổi đi,
đừng đọc những điều cũ nát chỉ làm em thêm mê muội và lạc hậu. Có lẽ nó
nói đúng. Mà cũng chẳng phải vì nó, em chuyển sang đọc Osho thấy nhân
sinh quan phù hợp nhưng phức tạp. Cũng phải, em chẳng có đầu óc của một
triết gia vì em kém thông minh. Người như em lưng chừng lỡ cỡ chẳng làm
gì phù hợp được.
Em bắt đầu lại vẽ tranh. Tay lâu ngày không cầm cây cọ thấy cứng và bất
lực. Vẽ có một bức tranh mà em mất gần một tiếng đồng hồ. Hôm vừa rồi
đi chơi, em đã mua thêm một cái giá vẽ và gần 20 hộp màu nước, chọn được
vài cái bút lông với đủ các kích cỡ khác nhau, cái chổi to em dùng vẽ
tóc, vẽ núi, vẽ sông; chổi nhỏ em vẽ quần áo, hoa cỏ, cây cối; chổi nhỏ
xíu em vẽ nét lông mày cong cong như của em, đôi mắt có quầng mệt mỏi
như em, nét môi linh động và đáng yêu như của em. Tự cao là một điều tốt
anh nhỉ.
Chúng mình có 3 người. Em tin anh tuyệt đối, Nó - không bao giờ tin
anh. Lòng tin này anh không cần biết đâu. Đối với anh, em chỉ nên là một
con búp bê ngộ nghĩnh, đừng có bày đặt buồn hay đau khổ, cũng không
được khóc. Gặp anh chỉ nên cười mỉm hoặc cười phá lên là anh thấy vui
rồi. Nhưng anh biết không? Em đâu chỉ có thế. Tình cảm của em, anh không
khiên cưỡng được, anh cũng không thể bắt em giống anh: vừa đủ và chừng
mực để không làm mất nhau. Yêu là yêu. Không sợ hãi và hối tiếc.
Anh biết không. Với em, tình yêu giống như mặt trăng: không lớn lên thì
sẽ nhỏ đi. Mặt trăng không thể lúc nào cũng tròn một cung đầy đặn và
bất biến như mặt trời. Trong lòng anh - khi nào mới là ngày 15 của
tháng? Em không biết, chỉ có điều lâu rồi em đã không cảm nhận được anh.
Em sẽ học cách nhỏ đi, không cần biết đến ngày Rằm hay mùng Một trăng
sẽ to tròn bất thường và đáng sợ. Ngày nào cũng phải mua những trận
cười. Em sợ màn đêm, bất cứ khi nào em nằm xuống, em lại thấy anh không
còn tồn tại, lại thấy khoảng cách ngày càng xa. Lại thấy với anh, em chỉ
vô hình như không khí. Vô tình như sỏi đá. Bị lánh xa như cỏ rác.
Hẹn một kiếp người. Khi đó em sẽ nói với anh: em đã quên được anh rồi.