Có còn nhớ không anh những đóa hoa bồ công anh đôi ta nhặt nơi cuối phố
vắng hôm nào? Nhẹ nhàng, tinh khiết và bay bổng như tình yêu em đã dành
cho anh.
Hôm nay em vô tình đi ngang qua con phố kỉ niệm ngày xưa. Bóng anh chập
chờn trong cơn gió heo mây cuối mùa, và rồi em lại chợt nhớ, chợt
thương cái thuở học trò nhỏ dại, ngây thơ. Vẫn đây mái tóc buông mềm xõa
dài, vẫn đây đôi mắt đầy ưu tư, sâu thẳm chứa đựng nhiều nỗi muộn phiền
tha thiết nhưng bên em giờ không còn anh nữa. Hoa bồ công anh cũng man
mác nỗi buồn tình dại cứ mặc nhiên theo mây, theo gió đến tận cuối chân
trời.
Em gửi tình mình vào từng đóa hoa cho làn gió cuốn trôi xa thật xa để
thôi đau khổ, thôi buồn giận nữa. Và không hiểu sao, em càng muốn rời xa
thì tình cảm ấy lại càng đeo đuổi em. Vậy cũng tốt, em có thể trút cạn
những giọt nước mắt yếu đuối về một tình yêu mộng mị của thuở học trò.
Có còn lại gì cho nhau không anh? Em những tưởng tình ta sẽ như những
viên pha lê thủy tinh, mong manh nhưng cứng cáp để cho em cả đời nâng
niu, trân trọng. Nhưng không em đã quên rằng mình đang ảo tưởng, đang
mưu cầu hạnh phúc trong những giấc mơ trẻ con, ngốc nghếch. Em vẫn hay
mơ về một vòng tay ấm áp, một cái ôm nhẹ nhàng ấp ủ yêu thương và đôi
khi là những hờn ghen cho tình mình thêm vững chắc. Tất cả chỉ là một
bức tranh do em tự vẽ vời và thêm vào đó những màu sắc của tình yêu để
hôm nay nếm đủ chua cay mặn đắng ở bờ môi thấm đẫm nước mắt.
Em lặng lẽ trôi theo dòng đời mà vô tình đánh mất trái tim nơi đâu cho
đau khổ vương vấn trong một nửa tâm hồn. Anh đến như cơn gió thoáng qua
êm đềm thổi cho em cảm giác yêu nơn man đầu đời rồi chợt đi cho em đợi
chờ trong vô vọng. Chỉ còn mình em nhặt hoa bồ công anh tự cài lên tóc
mà cười cố gắng, gượng gạo. Em chợt nhận ra tình ta yếu đuối như đóa
hoa, một chút gió, một chút bão táp là cánh hoa tan tành trong nuối
tiếc. Cuộc đời vẫn nồng ấm những chiếc hôn cho con người ta thêm mạnh mẽ
nhưng em thì không có những điều đó. Tất cả cũng tại em hoang tưởng
tình cảm của anh. Em chỉ là bạn, còn chị ấy mới là người yêu! Em không
xinh xắn kiêu sa như người ta. Một đóa hoa bồ công anh làm sao so sánh
với một đóa hồng kiều diễm. Em là kẻ đến sau, là kẻ phá họai hạnh phúc
của người khác nhưng cũng may, em chưa nói ra gì cả. Đến cuối cùng, em
cũng vẫn ôm hết tình cảm của mình để cho anh khỏi buồn, khỏi lo và… để
cho chúng ta còn là bạn. Biết rằng em sinh ra trót mang một ngôi sao xấu
nhưng em vẫn hi vọng, vẫn khao khát được yêu , đợi chờ phép màu mầu
nhiệm nào đó sẽ xảy ra.
Trên đường đời vạn nẻo hun hút nỗi đau, em vẫn tin mình còn một chút
xíu may mắn, dù chỉ là nhỏ nhoi. Trong cơn mơ đêm thâu, em chợt thấy nụ
cười của anh, bàn tay ấm áp nồng nàn hơi ấm nhưng rồi đó cũng như làn
sương mù sớm mai vội vàng tàn phai khi ngày mới bắt đầu bỏ lại những hi
vọng dần héo mòn cùng với những linh hồn lại hướng đặt sai bước chân.
Nhưng dẫu thế, dẫu không đủ sức níu giữ làn sương mong manh em vẫn nuyện
cầu giữa cuộc đời nghiệt ngã này anh và em có thể một lần yêu nhau. Em
đặt trọn nơi anh tình yêu trong sáng, chung thủy của đóa hoa bồ công anh
mặc cho những bão táp, phong ba cuộc đời cứ thử thách đôi ta. Tình yêu
của em xây từ tâm hồn nở những mầm yêu tươi sáng, lung linh, như một
hạnh phúc tồn tại giữa những nỗi đau lặng thầm, giữa những cảm xúc lẫn
lộn đáng thương.
Hướng mắt nhìn cuộc đời theo một ánh nhìn khác, bao dung, thấm thía và
từng trải hơn. Em ôm lấy những cảm xúc riêng tư chôn chặt vào lòng cho
nó trở thành nỗi nhớ hao gầy, vụn vỡ. Cứ như thế, em sẽ học cách buông
tay để cho thời gian trôi qua tự nhiên như con gió thoảng mà đi về phía
nắng ấm yêu thương ở khoảng lặng cuối trời bình yên. Ngọn nắng ngày mới
sẽ soi sáng cho em chặng đường dài chông gai trải đầy quá khứ mông lung,
xa xăm nghìn trùng. Hạnh phúc ảo khi xưa tuy không còn nhưng vẫn vương
đâu đây trong tâm hồn nhỏ dại.
Em nhận ra mình đã quá ngu ngơ, quá khờ dại, bởi quá khứ không thể nào
hiển hiện trong cuộc sống này và giấc mơ hoang đường sẽ khó trở thành
hiện thực. Vậy mà sao em vẫn phải buồn, phải nhớ, phải thương, phải chờ,
phải đợi những gì không phải của mình và không bao giờ thuộc về mình.
Điều nhỏ nhoi trong em là khi nắng bình minh ấm áp hé chào ngọn đồi, em
ngồi ôm mối tình vu vơ rét buốt hơi ấm ngọt ngào với khúc tự tình chơi
vơi, xao xuyến của bóng hình ngày xưa, chỉ đơn giản nó là hạnh phúc đầy
vơi của bao bận rộn trái tim.
"Chẳng có gì là vĩnh viễn trên đời
Tình yêu đi qua - Tình yêu lại đến
Đời vô thường - Đam mê ơi, ngươi tìm gì đó?
Ngoài trời thêm xác lá rơi…."
(thơ sưu tầm)