Những ngày Hạ tháng Năm về gõ cửa. Em lại đối diện với hạnh phúc đã úa
màu rêu phong. Mọi thứ tưởng đã ngủ yên giờ cứ ào ạt trở về trái tim
chật chội. Nỗi nhớ cứ cuộn tròn trong vắt. Nỗi nhớ cuối cùng dường như
bị cuốn đi xa khuất. Bỏ em ngẩn ngơ đứng lại bên vệ đường, lạc loài niềm
tin. Tiếng chuông ngân vang luôn quyện hồn ai. Nhìn mùa đi qua, tháng
ngày tiếp nối, năm bước theo năm. Ký ức cũng đang chạy dài theo thời
khắc đó.
Điều tệ hại nhất là từ lâu anh không còn ở đây nữa, mà sao em vẫn chưa
quen, chưa thể quên được thực trạng này. Em cũng có trái tim không khô
cháy, biết vỗ về những cơn đau. Nhưng sao nó luôn yếu đuối bởi những cảm
xúc vô hạn định. Nó luôn cảm giác về khoảng trống xung quanh đang tan
vỡ bởi hoài niệm cũ. Chút tình ngày đó đã lây lất nhạt nhòa. Giờ thì em
đã cảm nhận tình khi yêu là đau, tình khi chia xa là con tim bật khóc.
Hồi tưởng những chuyện tận đáy lòng, những thứ từng được mất, vui buồn.
Những dỗi hờn luôn tìm về bờ môi mặn đắng, trả lại cho nhau khuôn hình
quen thuộc úa vàng. Khi bắt đầu bước vào yêu, bắt đầu một mối tình, em
cứ tưởng rằng tình yêu ấy sẽ ngự trị mãi trong tim, sẽ không là hoài
vọng ảo. Nhưng nó đã vượt xa tầm tay khi có sự ích kỷ, cố chấp chen vào.
Rồi cũng vì tình yêu ấy, em đã từ bỏ những nguyên tắc, cá tính của
mình, từ bỏ cả lòng tự trọng vốn có. Vun vén yêu thương, tiếp nối cảm
xúc, ngông cuồng ôm giữ. Tất cả cũng bởi vì không thể từ bỏ nhau.
Giữa
những mất mát, giữa những chia lìa. Đâu đây vẫn còn mùi hương của làn
môi ấm, chút lưu luyến khoảng trời bình yên mà tự tâm luôn mơ ước. Tình
yêu ngày ấy không có nụ cười và hạnh phúc. Mọi thứ rời xa vội vã, tình
yêu giảm nhiệt như chiếc lá rơi nhanh về lòng đất. Mây xám về giăng
ngang trời, nỗi buồn ngày càng thêm xa vắng. Mắt khép, môi buồn, lòng
hoang mang khi cánh cửa yêu thương khép chặt.
Em
sẽ để anh yên. Em có lỗi là đã yêu anh nhiều quá. Nhưng những gì em
nhận được sau đó chỉ là một cái hố sâu thẳm trong tâm hồn, giây phút nào
cũng ngập ngụa mùi vị đơn độc. Cuộc sống của em bên anh trước giờ chỉ
được vẽ lên bằng màu nước, nên dể dàng lem luốt bởi nước mắt rơi. Cho
đến tận cùng, không hề có bức vẽ nào nói lên hạnh phúc của riêng em.
Cuộc sống buồn tẻ và lạnh lẽo biết bao khi không có anh, vắng đi nụ cười
thân thuộc.
Chỉ
là em ít khi nhắc tới. Chỉ là em khó quên. Nếu bây giờ hỏi lại chúng
mình xa nhau khi nào, đã bao lâu thì chính em cũng chẳng rõ. Em cảm nhận
những niềm yêu thương đã qua, em cất giữ nó từng ngày. Em yêu cái bóng
ngày hôm qua, dù biết mọi thứ chẳng bao giờ trở lại. Đó là tại em chấp
nhận đơn độc một mình, tại em tự làm đau chính mình. Em mong rằng ký ức
yêu thương sẽ mãi an ủi bước chân trầy xước. Đau, nhưng cũng không thể
có được lần thứ hai trong cuộc đời.
Mọi
thứ rồi có được bình yên không. Xôn xao quá khi sự trầm lặng cũng chỉ
là một thoáng. Anh và em đều có suy nghĩ riêng của chúng mình. Hãy buông
thôi đừng luyến tiếc. Có ai đó đã nói, chia tay không phải vì hết yêu
mà đã yêu nhau đủ rồi - với em, đó cũng là câu nói biện minh tiêu cực.
Chỉ là hôm nay em muốn nhắc về anh. Có mấy khi được gặp một người khiến
em yêu quên cả lối về. Chao đảo yêu thương, vụn về vết nứt của ngày hốm
qua. Dù sao cũng tồn tại nơi em một chút dịu dàng. Sự dịu dàng này sẽ đủ
sức an ủi, xoa dịu, để tự chữa lành vết thương trong khoảnh khắc sau
này.
Nhìn
thế gian đang trôi dần qua kẽ tay. Em cũng đã góp phần chi trả cuộc đời
mình bằng tiếng lòng nức nở, bằng nỗi buồn đặc quánh. Chuyện hợp tan âu
cũng là lẽ thường có trong đời, sự bắt đầu và kết thúc cũng do chính
mình. Tình yêu thương cũng không tự nhiên hiện có và mất đi. Đừng trách
tình yêu vì nó cũng có lý lẽ riêng. Hãy tự trách bản thân hai người yêu
nhau. Đã đưa tình yêu rơi vào sự chênh lệch cảm xúc, nghi ngờ ánh mắt,
đánh mất niềm tin. Do đó, không thể cảm nhận hết hai từ hạnh phúc.