Nụ đời tinh khôi chưa kịp nở, mưa đã vội giăng lên muôn trùng giọt nước
mắt vấn vương. Đất trời ngừng xoay trong tiếng nấc nghẹn ngào. Mưa len
lỏi qua từng hơi thở, đượm chút nỗi buồn vu vơ để đón chào một ngày mới
thân thương sắp sửa bắt đầu.
Ta ngồi bên quán quen, đếm từng giọt nước vỡ. Hình hài ngô nghê đáp
xuống mặt đường, bắn tung toé những vụn vỡ li ti. Mưa lãng du khắp con
phố nhỏ, cất lên lời ca da điêt nhớ thương. Bỗng ta nghe, trong lòng
ngực nhịp đập dường như thôi hẳn, tim đang vỡ cho lệ tuôn trào…
Sương chưa tan vội, chỉ nép vào màn mưa mà trốn tránh mặt trời. Sương
cũng yếu ớt biết chừng nào, cũng sợ ánh nắng chói loá ấy xua mình vào hư
không. Nhưng con người thì khác, con người thèm ánh mặt trời xoa dịu
tấc lòng mà không thèm nghĩ đến rằng, niềm vui của mình lại chính là nỗi
đau vô tận cho những sinh linh kề cận quanh ta từng ngày, từng giờ. Để
rồi cuối cùng, ai trong chúng ta cũng dùng ích kỉ mà đánh đổi phận
người.
Ta thèm gội rửa mình trong từng màn mưa nhạt nhoà. Qua khung cửa mờ,
mưa lấm lem những vệt hoen ố trong suốt như pha lê, trượt lê thê trên
tấm kính chưa kịp bám sương đêm. Cũng như con người, có cố níu kéo thế
nào thì cũng không cưỡng nổi phận đời. Vòng xoay thế gian luôn là thế,
ta à…
Mưa bắt đầu giận dữ, trút xối xả lên từng tàn cây mà xóa đi dấu viết
bụi trần. Từng lá xanh mơn mởn phe phẩy trước những cơn gió nhẹ thỉnh
thoảng đến lại thỉnh thoảng đi. Phố xá vắng tênh. Hơi lạnh thổi hồn ta
vào đê mê. Mặt đường ướt sũng, đọng lại bên vệ cỏ muôn ngàn giọt nước li
ti như thuỷ tinh. Tiếng sét làm ta thấy hoảng sợ, va đập vào những mảnh
vỡ tâm hồn, vô tình khoét sâu vào vết cứa của những kỉ niệm mờ rêu. Nỗi
nhớ đọng đậy, vùng dậy và tắm mình trong mưa. Chiếc lá vàng khẽ khàng
rơi, tiếng yêu đầu đời trỗi dậy bao xót xa. Phải chi ta cũng như lá,
trôi đi những niềm riêng không muốn giữ trong lòng.
Lãng đãng ngày mưa, lãng đãng buồn
Lòng ta ướt lệ, mặc mưa tuôn...
Ngày hôm nay, kỉ niệm về trong màn mưa bất chợt. Ta xốn xang trước ngã
rẽ cuộc đời. Ngày mai là một hướng đi khác, ta liệu có quên được những
cơn mưa như thế này. Nhớ thương gọi về. Kỉ niệm ùa giăng. Ta vẫn đâu đó
trong những ngày quá khứ không thuộc về nụ cười. Lạc lối đến khi nào mới
thoát ra được? Nước mắt đến khi nào thôi nhỏ xuống bờ môi. Ngày mưa,
hãy cuốn đi tất cả, cuốn luôn cả ta, mưa à…
P/s: Cho một ngày mưa
Cho một ngày vu vơ…