Yêu thương chồng chất, mảnh vỡ xếp ngổn ngang, không gì là còn tồn tại.
Nỗi nhớ đạp lên nhau mà chạy trốn, mải miết trong không gian yên tĩnh
chỉ có tiếng khóc nấc lên và tiếng của màn đêm cười nhạo. Có lẽ em bị ảo
giác chăng, hay là do đời đang đẩy em đến bến bờ cùng cực!
Có phải đã có ai giấu anh vào trong góc khuất? Hay là do anh đang cố rời khỏi nơi em?
Cô ấy đang đợi anh à?
Ừ, cũng đúng. Em có là gì đâu chứ, chỉ là người tình, người tình phải
không anh? Anh yêu cô ấy, tại sao anh lại còn yêu em, tại sao thế anh?
Tình yêu nơi anh thật xa xỉ, em phải trả cái giá thật đắt anh à, em cạn
kiệt sức lực rồi, không bước nổi nữa. Nhưng xin anh đừng chạm vào em,
đừng nâng em đứng dậy, đừng quan tâm em nữa, đừng yêu thương em nữa, làm
ơn đừng để em ngộ nhận tình yêu của anh thêm nữa! Em đã trả giá bằng cả
một đời xuân, em đã đợi, đã chờ, đã yêu anh bằng tất cả những gì em có.
Nhưng anh lại đành lòng lừa dối em trong bao năm đắm chìm trong men
tình hạnh phúc. Cứ tưởng ta sẽ mãi bên nhau, cứ tưởng anh sẽ là người
cùng em chung sống, sẽ là người mà em cả đời này săn sóc. Nhưng không,
anh không thuộc về em, em không có quyền được làm những điều đó. Anh
thuộc về người con gái khác, người mà anh đã yêu, đang yêu và vẫn còn
yêu. Không phải em, anh à!
Đi đi anh, về bên cô ấy đi anh, đừng để cô ấy phải chờ đợi như em đã
từng. Đi đi và đừng quay lại nhìn em nhé, em không muốn anh thấy nước
mắt em rơi, không muốn anh thấy em buồn. Anh ngoảnh lại thì em chẳng cầm
lòng được mất. Vậy nên anh hãy cứ đi, xin đừng nhìn lại.
Nước mắt em rơi, cuộc tình ta chia hai lối. Em biết từ đây đường em đi
sẽ chỉ có một mình. Không anh, không vòng tay ôm áp, không bàn tay nắm
chặt dìu bước em qua chặng đường gồ ghề gai góc. Không anh, không yêu
thương, không hạnh phúc...[...]
Đừng tim nhau anh nhé! Em sẽ đi, sẽ bắt đầu từ sân ga, nơi mà em và anh
đã gặp nhau, nơi bắt đầu cho tình yêu của hai ta. Và cũng chính nơi đây
sẽ là điểm em chọn làm nơi kết thúc. Em sẽ đi về nơi không có anh, em
sẽ sống như trước kia, như chưa từng có anh xuất hiện trong cuộc đời em
vậy.
Hãy trân trọng người con gái bên anh, hãy yêu cô ấy chân thành anh nhé.
Đừng đánh mất cô ấy một lần nữa, cô ấy là một người con gái tốt.
Em sẽ nén cảm xúc trong em, em sẽ không khóc, nhưng cũng sẽ không cười.
Vì từ lâu, em đã đánh mất đi chính mình, đánh mất đi nụ cười, giờ đây
chỉ còn lại những méo mó, những mảnh vụn của trái tim, chỉ còn lại cảm
xúc tàn. Một cảm xúc chết, không có lối thoát, không bào giờ sống lại.
Một cảm xúc em kìm nén quá lâu, nay đã trở thành tro bụi. Em sẽ lưu lại
khoảnh khắc cảm xúc tuyệt vời nhất khi em ở bên anh, sẽ để nó được sống
mãi trong trái tim em. Em sẽ không để ai cướp mất nó khỏi em đâu. Sẽ
không và sẽ không bao giờ như thế.
Em đi. Anh ở lại.
Mình hãy coi nhau như người lạ anh nhé!
Không tìm nhau, không liên lạc, không gì cả. Hãy để em là kí ức, cô ấy
mới là hiện tại, là hiện tại mà anh cần phải sống, phải bảo vệ, phải yêu
thương. Đừng yêu thương một người lạ như em. Vì em không phải là hạnh
phúc của anh. Trong trái tim anh chưa bao giờ có một góc nhỏ nào dành
cho em cả, tất cả đều chỉ là ngộ nhận mà thôi.
Xa lạ nhé. Tạm biệt những yêu thương!