Từng
khóm nắng nở bung ngoài ô cửa, con đường nằm dưới chân thị trấn hiền
lành như khoảng trống giữa những vần thơ chẳng biết mình về đâu. Gốc
Bàng im lắng ngủ trưa, già nua theo tháng Sáu. Bầu trời trong sân của
tuổi thơ đã để lại chúc thư lên đôi mắt biết cười mỗi khi ngẩng đầu hôn
lên vầng mây nhỏ. Cái lạnh se se từ đêm còn nũng nịu trên vai phơi trần,
mái tóc rối bời tỏa xuống lưng ong so đo ngắn dài nỗi nhớ. Xác thân đan
bằng tầm gai tắm gội trong hơi thở của Mùa mê sảng. Trở về nơi sinh ra
và lớn lên, để nhỏ bé lần cuối cùng trước khi hết lần này đến lần khác
từ chối lớn lên, trước khi mở cánh cổng vào cuộc đời thật sự mong đợi.
Ôi những ngày cuối của thuở 22, sao mà hoang vu đến thế, bắt gặp lại
ngày xưa, đẹp như tự nắn nót viết từng nốt nhạc cho bản tình ca mang tên
mình.
Mẹ
có cả kho tàng sách, hồi đó tôi lân la đọc đề tự và ngắm màu sắc trên
bìa, hít hà mùi vị thời gian xộc lên ngón tay, nhưng không đọc nhiều,
chỉ là những câu hỏi về nội dung, và dừng lại đắm vào đôi ba cuốn tiểu
thuyết kích thích được sự tò mò về giới hạn nỗi đau, tình yêu, phận
người, theo cách cảm của một đứa trẻ. Sự thật là những gì tôi nhận thấy,
hoàn toàn do bản năng. Tôi chưa có nhiều bươn chải mặn mà nào, chưa va
chạm, cũng không tích lũy được nhiều từ ngữ hay triết lý từ những cuốn
truyện dày cộp, tất cả đều là bản năng và cảm xúc xuất phát từ ngốc dại
của tôi. Tựa như chỉ cần nhắm mắt lại, nằm ngoan trong giả thuyết ban
đầu như
vậy, thì tôi sẽ theo nó đâm chồi và tàn lụi bằng cả bản chất của nó và
của tôi. Tôi nghiện việc đi theo cảm xúc. Viết, vẽ, hay dồn chúng vào
một việc nào khác có thể lột trần chúng được. Chúng có thể mang tôi đi
bất cứ đâu. Đôi chân phục tùng nó vô điều kiện, hoang dại lại càng đồng
lõa. Nên tôi bỏ mặc bản thân ngập ngụa, chìm đắm mà không nghĩ đến việc
nó là nguyên nhân làm mình mỏi mệt.
Ngồi
ôm buổi chiều nhàu nhĩ, bình thản chờ đợi vài điều gì đó. Có ai chia
tay với tuổi trẻ mà chẳng nuối tiếc? Rồi mai, không còn nhiều những thừa
thãi giận hờn phi lý, những đòi hỏi nhõng nhẽo như cơn mưa bụi bám trên
vòm má, những lần vẽ cả bức tranh lem nhem lên váy, những vô ưu khi
ương ngạnh cau có, những sở thích lòe loẹt không đâu, những vòi vĩnh ngô
nghê, những dại dột lặp đi lặp lại,...
Sẽ
là những rong chơi cùng chiêm nghiệm, sẽ coi lầm lỗi là tình cờ thứ tha
là gia vị, sẽ chai sạn gồ ghề như đôi bàn tay, sẽ đào sâu và xé tan cả
những điều đơn giản nhất, sẽ biết nuối tiếc và tham vọng, sẽ thấy tầm
thường vẫn len lỏi vào cuộc sống đã thừa bùn lội, sẽ nguyền rủa nhiều
hơn, thù hằn cũng chồng lên vết chân chim trên khuôn mặt, sẽ đãng trí
với những điều quan trọng, sẽ đi tìm bình yên bằng những thứ xa xỉ,...
Nhiều lắm những nhọc nhằn mà Cuộc Đời bừa bộn này gửi gắm, nhưng nhất
định sẽ không bao giờ từ bỏ việc ngụp lặn trong những điều ngọt ngào,
bay bổng. Ừ, Tôi mà!
Nếu
hút thuốc, có lẽ tôi sẽ biết suy nghĩ này mang hình hài gì, đó là lý do
tôi thích ngắm hơi thở có khói, thích nghe tiếng mình tan ra, nhỏ từng
giọt đắng ngắt như cà phê trong chiếc cốc nứt, tựa như đau quá quên cả
tổn thương. Gần đây, tôi còn hay mường tượng ra cô con gái của mình, và
lo lắng, khi con bé cũng say những cảm xúc, như tôi...