Ai cũng thấy ta đang sung túc đủ đầy.
Ai cũng thấy ta đang hài lòng vì cuộc sống.
Nhiều khi cũng thấy ta may mắn hơn nhiều số phận, tự bảo rằng hãy vui vẻ để đi tiếp.
Đôi lúc, như lúc này, từ trong sâu thẳm con người: muốn làm một cơn gió đi hoang!
Muốn bay đến những cánh đồng ở tít xa kia để thấy nắng, thấy gió, thấy
mùi ngai ngái quen thuộc. Tuổi thơ ta không gắn với hạt lúa, củ khoai
nhưng dẫu sao xung quanh ta cũng bộn bề những rơm rạ rải khắp con đường,
cũng có những lần trốn nhà theo lũ bạn đi bắt cào cào châu chấu…
Muốn bay lên tận bầu trời để có thể nhìn ngắm mặt đất và thấy mình
không còn nhỏ bé như ta vẫn tưởng tượng từ ngày xưa. Lâu lắm rồi, không
còn biết đâu là cao, đâu là xa… Có quá nhiều thứ cứ ghìm ta xuống mặt
đất, những cảm xúc rồi cũng tan biến đi. Không còn cái gì có thể nâng ta
bay lên được.
Muốn bay ra tận đại dương. Mùa này chắc biển sẽ đẹp. Cũng có thời ngây
ngô muốn đứng trước biển mà hét lên sung sướng khi nhìn thấy nó. Hình
như có cái hẹn nào đó cùng đi ra biển. Vậy mà đã nhiều năm rồi, có nhiều
thứ qua đi, tuổi ta cũng ngày một lớn hơn nhưng chưa thể trở thành
người đúng hẹn.
Muốn bay về ngày hôm qua. Để thấy mình lúc nào cũng cồn cào đam mê,
cũng sống hết mình cho công việc và lý tưởng. Để có thể quên ăn quên ngủ
ngấu nghiến một cuốn sách hay. Để có thể tự do cười ha hả khi nghe bọn
bạn cùng phòng kể chuyện khi đi gặp bạn trai… Nhưng có một ngày hôm qua
đã trở thành ngày bắt đầu cho mọi kết thúc. Nếu được quay lại ta có chọn
con đường cũ nữa không?
Muốn bay đến bên một ai đó, ngả vào vai người ta cho đỡ mỏi. Và sẽ… hồn
nhiên khóc như một đứa trẻ con. Để cho nước mắt của ta có giá trị hơn
chứ không phải vô nghĩa như bây giờ…