Chẳng
ai khẳng khái mà tuyên bố mình sẽ thế này, thế kia mãi được. Cũng không
ai điên dại mà vỗ ngực rằng ta đây sẽ mãi mãi hạnh phúc. Nhất là cái
hạnh phúc ấy lại có được bằng cách tranh giành bởi thủ đoạn. Thế nên, em
à, hãy nhẹ nhàng với nhau đi em, nhẹ nhàng nhất có thể.
Những
chuyện tủn mủn của cuộc sống thường ngày có thể làm em khó chịu. Những
thương yêu cũ kỹ mốc meo của chồng sẽ khiến em khổ sở, căn vặn. Em cười
giả tạo, em vờ hiền lành, em cố thơ ngây nhưng anh ấy sẽ biết hết em à.
Sách
“thánh hiền” em đọc nhiều, lời Phật dạy em cũng thuộc lòng mà chẳng
hiểu sao, ai cũng nói em cư xử trái với đạo lý luân thường. Em ngạc
nhiên, em bao biện chưa làm gì sai. Chỉ là đôi chuyện, em muốn theo ý
của mình, vì vậy, em chà đạp lên người khác.
Không
phải họ không biết những việc em đã và đang làm, chỉ là họ chẳng buồn
đáp trả. Em thấy không, khi em cố nanh nọc để bảo vệ mình thì chính em
đã đẩy những thương yêu chân thật rời xa. Người ta, có nhẹ nhàng với em
đấy nhưng cũng chỉ là giả tạo như em đã từng.
Vì
em đã giả dối nên em sẽ gặp lại giả dối là điều đương nhiên, có thấp
thỏm cầu trời khấn Phật cũng chừng ấy chuyện. Cuộc sống này luôn theo
những quy luật dịu dàng ví như luật nhân quả. Đôi khi, ta chỉ muốn tát
cho em một cái để em tỉnh mộng, cứ gieo ác làm chi để giờ ngồi sợ tai
ương.
Nhẹ
nhàng với nhau đi em ơi, để khỏa lấp những gian trá em đã gây ra, để bù
lại những mất mát của người em đã lấy. Đàn bà con gái, tranh chấp chi
vì một chữ tình, tranh chấp chi vì một thằng đàn ông mà em có dám chắc
là xứng đáng.
Chật
vật lắm em mới choàng được vào người cái áo cô dâu không phải là của
em. Khó khăn lắm em mới cầm được bàn tay chú rể lẽ đương nhiên cũng
không phải của em để sánh bên trong ngày cưới. Em thấy đó, chàng có mỉm
cười hạnh phúc vì may mắn có em hay là mỉm cười gượng ép vì những chúc
tụng cho lịch sự, để rồi vùi trong cơn say triền miên khi cô dâu của anh
ta không phải là người anh ta đã từng yêu.
Ta
chẳng biết em đang toan tính tiếp theo gì ở trong đầu. Tưởng rằng sau
khi khóc xong, em sẽ gột rửa hay khai sáng ra được điều gì đó, không ngờ
em lại đứng dậy với ánh mắt đầy căm thù với bao dự tính mới.
Sống
như thế mệt mỏi lắm em ơi. Lâu rồi, ta chẳng thấy em cười hồn nhiên như
trước, nếu đã lỡ tổn thương nhau rồi chi bằng hãy sống tốt mà bù đắp.
Giả tạo với nhau nữa mà làm gì, em vờ yêu thương gia đình chồng mà quay
lại nói với ta là em hận, vì nhà đó đối tốt với cô ấy.
Trần
gian này, rốt cuộc chỉ là chốn trọ, em thấy không người ở người đi chỉ
trong gang tấc. Vậy nên, ta chỉ mong em hãy nhẹ nhàng hơn với tất cả
những chuyện đã qua, với tất cả những người vì em mà khổ sở. Nhẹ nhàng
thôi, em nhé!