Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Những thứ con cháu chúng ta sẽ không bao giờ biết

 photo 9464595149bbf154da0_zps8b8b73e4.jpg
Đêm về trong tiếng trẻ ê a nằm trong vòng tay mẹ với tiếng ru hời nhỏ dần đi nhường cho lời ca (theo diễn giải của người lớn vì không hiểu được tiếng trẻ con) của con trẻ lớn dần. Nó ngồi một góc lắng nghe âm thanh của cuộc sống.
Réc réc réc
Tiếng dế kêu. Tiếng dế phát ra từ nhạc chuông điện thoại của người ông, âm thanh của ấu thơ quê cũ giờ như sống dậy giữa thị thành.
Chợt nhớ.
Một lần được người bạn share cho một fanpage - những thứ con cháu chúng ta sẽ không bao giờ biết được. Phút này. Lắng nghe và nghĩ về một trong những thứ đó. Thấm thía. Một trong những thứ đó có tiếng dế kêu ở một đêm Hè râm ran ngoài cửa, ngoài vườn, ngoài ruộng… đến tận cả trong giấc ngủ vẫn còn nghe được tiếng dế kêu ở những góc nhà nền đất, góc vườn đầy cỏ để rồi vươn ra những con đường đê đất, cỏ mọc đan xen. Tưởng chừng. Dế mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài đang ở những ngôi nhà sáng trăng đêm, có ông bà ngồi nhâm nhi vài tách trà kể về một câu chuyện xa xưa khi đứa cháu nằm gối trên đùi ông bà ngủ say sưa giữa tiếng quạt tay phành phạch.
 photo tumblr_l88bhn9k9C1qzo15n_zps9095947a.jpg
Chợt nhớ.
Một hình ảnh trong tập truyện đã quên tên của chú mèo máy Đôrêmon thuở nào; nhớ mang máng một tập có tên Bà ngoại, có đôi vợ chồng ngồi ở đêm Hè nghe tiếng dế kêu, có chú nhóc Nôbita nhờ cổ máy thời gian quay ngược trở về quá khứ chỉ để ngắm lại khu vườn xưa để rồi những thanh âm cuộc sống của ngày nào kéo cảm xúc quay trở lại không trơ cứng và khô cằn như cuộc sống chỉ có điện năng soi tỏ và để đứa nhóc to đầu lại được nằm gối đầu trong lòng bà, tận hưởng những cái xoa đầu mà đến suốt đời cậu bé Nôbita sẽ không thể nào quên. Có lẽ.
Kí ức ấu thơ của con trẻ thường được khắc ghi đậm sâu bởi những ký ức về ông bà hơn cha mẹ bởi sự yêu thương và che chở vô bờ không vị kỷ và vị chi.  
 photo 29873115_zpse04abfab.jpg
Chợt nghĩ.
Cuộc sống bận rộn có thể cướp bóc những khoảng lặng để con người ta quên hoài niệm nhưng những kí ức ngọt ngào luôn như những hòn than âm ỉ chờ một lúc nào đấy bùng cháy. Dù rằng đấy là lúc cô đơn.
Chợt nghĩ.
Cuộc sống hiện đại với những âm thanh đi vào tai trẻ chỉ là những âm thanh điện tử phát ra đa phần. Ảo. Những ánh sáng của đèn compact, neon, spotlight... của một phố, thị lên đời... Cướp. Âm thanh quê mùa; một thời bị ruồng bỏ giờ được lôi ra tìm lại dưới dạng số hóa, có một tiếng dế kêu đêm Hè với khu vườn, sân nhà được soi tỏ bởi một ông trăng của một thời thần đồng thơ văn Trần Đăng Khoa thích thú:
Ông trăng tròn sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em
Trăng khuya sáng hơn đèn
Ơi ông trăng sáng tỏ
Soi rõ sân nhà em…
(Trăng sáng sân nhà em)
Chợt nhớ. Chợt nghĩ. Rồi. Chợt thương.
Sẽ là khập khiễng để lấy tiếng dế trẻ thiếu trong đêm thâu để so với tiếng dế trên ngọn tình sầu của một gã si tình Du Tử Lê nhưng đâu đó vẫn sợ nghĩa đen thành hiện thực. Dẫu rằng. Thực tại. Đã mất rồi còn đâu.
Con dế nhỏ lớn lên đằm tiếng hát
Khi đêm về ru giọng đớn đau hơn
Cây niên thiếu cũng thui mầm trong sáng
Lá oan khiên lả tả mái hiên người.
Tôi èo uột từ những người cả gió
Con dế buồn tự tử giữa đêm sương
(Trên ngọn tình sầu)