Buổi sáng lần đầu đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn lạ lẫm, tôi vẫn nghĩ
mình bé nhỏ hơn hạt cát, lại càng nghĩ mình giống một đứa trẻ bơ vơ giữa
chốn xa hoa thành thị. Rồi thì chỉ bằng những suy nghĩ bé con bỗng chốc
hóa thành, những giọt nước mắt mặn chát. Lại càng hụt hẫng khi lần đầu
tiên bước vào nội trú, cuộc gọi đầu tiên của mẹ hỏi thăm tình hình: "có
tốt không con?". Vậy đấy, Sài Gòn bắt đầu từ những buổi sáng tinh sương
với vô số những hụt hẫng, thất vọng, với những nỗi buồn không bao giờ
ngưng.
Người ta nói Sài Gòn đẹp vì những bon chen, vì những hôm trời nắng gắt
hay mưa nồng, vì những quán cóc ven đường bình dị... Nhưng tôi lại thấy
nản lòng vì cách mình thích nghi quá kém... vẫn còn non nớt quá.
Rồi thì những đêm mưa Sài Gòn lại thấy đời tận cùng bình dị. Vùi mình
trong chăn và khóc nấc lên vì nhớ nhà, vì trách mình không tốt. Mưa Sài
Thành thì vẫn cuộn nhịp ngân nga như vỗ về tâm hồn người xa nhà. Rồi thì
những sáng tinh sương nhìn lên bầu trời cao ấy chỉ thấy Sài Gòn như
được màn sương ôm chầm. Ngọt nhẹ và dịu dàng. Nước mắt thì vẫn rơi, nắng
thì vẫn hong khô đi lóng lánh. Để đợi một chút gì còn sót lại, xóa đi
cái ác cảm đầu tiên về Sài Gòn trong kí ức non dại.
Bất chợt tưởng tượng những thứ trẻ con. Rằng đây chỉ là giấc mơ. Để rồi
ước chi mình tỉnh dậy. Có lẽ khi tỉnh dậy mọi thứ trong tôi sẽ khác
chăng? Mọi thứ trong tôi sẽ rõ ràng hơn là mờ nhạt. Tôi sẽ dần để thích
nghi khi chuẩn bi tinh thần tốt hơn, cũng sẽ không để giọt nước mắt trôi
tuột khỏi khóe mi. Khi tỉnh dậy trong giấc mơ tôi ước mình là một đứa
bé, để quý trọng hơn, những gì trước kia mình đã từng bỏ lỡ. Nhánh
phượng hồng sẽ mãi ấp ủ trong tay đợi một chiều Thu mười tám, đợi con
đường tương lai sáng hơn. Đợi một người đưa tiễn một người bằng đôi mắt
âu yếm. Tất cả như trỗi dậy, như đang vỡ mình trong mưa Thu... Để nhận
ra thực tại và mơ mộng khác xa nhau quá... Thực tại phũ phàng còn mơ
mộng thì quá đỗi ngọt ngào... Ấy thế mà vẫn mơ.
Không thể đứng nhìn mãi và lo sợ. Tôi vẫn biết là mình chưa sẵn sàng để
chấp nhận những đơn côi. Phải tự gồng mình cho đời hạnh phúc. Con người
ai chẳng khổ đau?
Mắt vẫn nhìn, Sài Gòn thì vẫn đi, vẫn phải chạy thật nhanh để đuổi kịp,
phải bám víu mà đứng thẳng. Sài Gòn à... đợi lớn lên... Tôi sẽ yêu Sài
Gòn...