Hình internet
Anh đến từ hôm qua, vội vàng chi ươm nụ mùa Thu vừa vặn một bàn tay em
nắm, mà một sáng nay nắng ùa về, nụ mùa Thu nở đóa hoa vàng không hương
vẫn lênh loáng khắp mọi nẻo đường để vạt cỏ non dỗi hờn hiềm tỵ…
Bàn tay em cứ thế buông trong khoảng không chới với, em muốn nắm chặt
bàn tay, những ngón tay mềm, yếu ớt mặc nhiên để mùa Thu rơi tuột xuống
bên đời, lòng bàn tay chỉ còn lại nụ chơi vơi màu trắng với vô số đường
vân ngờ nghệch.
Em tiếc mà chi khi mùa Thu không phải của riêng em, cũng không phải của
riêng ai. Cũng như anh, dẫu là nụ cười, ánh mắt hay lời tình si cũng
không chỉ dành cho riêng em ngây ngô chờ đợi.
Chẳng có tình si nào là mãi mãi, khi hai người còn mãi nhặt yêu thương,
ngồi đan dệt giấc mơ dưới hai bầu trời mà hoa cỏ ngan ngát bốn mùa.
Có nhiều lắm những lần em thức dậy, trôi tuột trong dòng sông miên man
ký tự, muốn vẫy vùng tìm cuốn từ điển đã trôi ra biển rộng tự bao giờ…
đó là khi thành phố anh bỗng dưng như đứa trẻ đổi tính cứ ương ngạnh,
lạnh lùng rồi giận dỗi mím môi, hóa ra thành phố tháng Bảy vẫn còn lắm
những cơn mưa bất chợt.
Có những chiều tan tầm, nắng nhạt nhòa sau từng sợi tóc mây, em vẫn
lang thang chẳng biết tìm gì giữa dòng người vô định, Cứ đi hoài một con
đường mòn lối chân quen chưa bao giờ đến cuối, như chính nỗi miên man
em chưa vơi cạn một lần.
Cánh bằng lăng cuối mùa còn sót lại mỏng manh dưới muôn bàn chân người
qua phố, không đủ tím cả vòm trời cong vút chân mây. Nhặt đôi cánh hoa
vào lòng bàn tay, những cánh hoa nhẹ tênh sao vẫn trĩu nặng mắt môi này.
Phải chăng khi mùa hạ úp mặt ngủ vùi thì người cũng thăm thẳm chân mây,
để mùa Thu về gầy thêm vạt áo lụa. Một cung trầm thương đã lặng, bỏ mặc
em nhặt lá đếm thời gian bên ngõ thu vàng.
Hình internet
Mùa Thu vẫn bên đời, lá vàng đâu đó vẫn cứ rơi theo triền gió, về đậu
nơi góc phố phủ rêu xanh đã mấy mùa qua, đêm nằm lắng nghe tiếng vĩ cầm
da diết từ ngôi nhà có cổng hoa màu tím. Em chẳng nợ nần gì mùa Thu sao
cứ trả hoài nhớ thương không hết, đành để nhớ thương giờ lạc lối
những cung đường mùa Thu mà hoa sữa đơm nụ lưa thưa chưa kịp nồng nàn
hương phố.
Và anh vẫn đâu đó bên đời, khi gần khi xa lắm lắm, như vạt mây ngày
nắng vẫn bềnh bồng dưới vòm trời bao la, có những khi mây xuống
thấp để khỏa lấp nỗi niềm ai đó đợi chờ, rồi lại hờ hững trôi xa về núi.
Bỏ tình thư vào năm tháng mỏi mòn, tình thư em đã viết cho anh vẫn còn
nồng nàn phố khuya, vẫn đọng dư vị ngọt ngào của môi hôn lần đầu tiên
gặp gỡ, những tình thư chưa bao giờ bước ra đầu ngõ vắng xôn xao.
Mây vẫn trắng bên trời dịu dàng che em ngày nắng, như những vải lụa mềm
ôm lấy bờ vai thon, nở những đóa hoa tinh khôi cài lên dài tóc em buồn.
Bên thềm hoa nắng mùa Thu, em vẫn giữ thói quen viết thư tình không
gửi. Những tình thư cho nỗi nhớ một chiều nào biết gửi về đâu...
Thôi thì những sớm mai thức giấc, em đi nhặt một ban mai đầy nắng, dệt thư tình đem gửi cho mây.