Đã bao đêm rồi em không nhớ nữa, một mình lang thang dưới mưa trên con
phố bỗng quen mà thành lạ. Mưa rơi vào lòng em nỗi nhớ, những kỉ niệm
buồn, đôi khi xen vào một vài ký ức mà em không mong đợi.
Người ta hỏi tại sao em thích mưa? Người ta bảo có lẽ vì em hay mơ
mộng? Hay tại vì em muốn mưa xóa hết dùm em những giọt nước mắt mỗi khi
em buồn? Hay chỉ đơn giản mưa gợi cho em nhớ về tuổi thơ khi chạy tung
tăng dưới mưa chơi trò đuổi bắt…?
Có lẽ với ai đó mưa chỉ đơn giản vậy thôi. Nhưng đối với một kẻ đã đi
gần hết nửa đời người vẫn lẻ loi cô độc như em, thì hình ảnh mưa với em
còn mang một ý nghĩa vô cùng. Mưa không chỉ gợi cho em những kỉ niệm và
nỗi nhớ, mưa còn mang theo một điều ước giản đơn, rằng khi những giọt
mưa tan biến trong đêm tối cuốn trôi đi tất cả cái giá lạnh để đón một
ngày mai tươi sáng và ấm áp, khi đó em sẽ tìm thấy một bàn tay nắm, một
bờ vai vững chắc cho em dựa vào.
Biết bao nhiêu cơn mưa đêm đã đi qua, những tia nắng ấm áp của buổi
bình minh ngập tràn sức sống lại xuất hiện. Vậy mà điều ước của em vẫn
mãi mãi chỉ là điều ước.
Có những đêm em mơ mình lang thang trên con phố vắng. Em đi mãi, đi mãi
cho đến tận nơi cuối trời. Nơi ấy chỉ có gió và mưa rì rầm trong đêm
lạnh. Em thấy mình tìm được khu vườn hạnh phúc, ở nơi đó có cây hoa và
lá làm bầu bạn, có trăng sao để mỗi đêm em thoả thích ngắm nhìn.
Có những đêm em mơ thấy mình lạc giữa một cánh đồng hoa bồ công anh,
những cánh hoa màu trắng bé li ti như tuyết rơi đầy trời mùa Hạ. Thấy tà
áo màu thiên thanh bay trong gió những đoá hoa hồng màu đỏ vắt ngang
giữa không trung, nụ cười hiền khô trên chiếc xe đạp lăn bánh trở đầy
nắng và hoa thơm trên con đường hun hút gió…
Tất cả chỉ là giấc mơ. Em biết. Nhưng dẫu sao những giấc mơ đó đã nuôi
dưỡng con tim em tồn tại và lớn dần lên theo tuổi mùa năm tháng.
Đêm lang thang bên ánh đèn đường cô độc, một vài chiếc lá úa tàn nằm im
lìm dưới bước chân em. Bất giác em lại nghĩ, cuộc đời con người đều quy
về hai chứ “sắc không”. Tình yêu cũng thế, như những chiếc lá kia, xuất
hiện và biến mất cũng là lẽ thường tình. Có chăng chỉ còn nỗi nhớ ở lại
trong lòng người và trở thành kỉ niệm. Để rồi mỗi khi sóng gió, người
ta lại vịn vào đó mà bước tiếp.
Em hiểu sướng vui hay đau khổ cũng chỉ là số mệnh mà cuộc đời ném vào
ta rồi không sao gỡ bỏ. Hạnh phúc cũng chỉ như những hạt mưa kia, xuất
hiện trong thoáng chốc tưới tắm cho cuộc đời rồi cũng lặng lẽ âm thầm
chìm trôi vào lòng đất. Vậy nên em sẽ không cố níu giữ những yêu thương
không thuộc về mình. Em sẽ để mọi thứ diễn ra theo lẽ tự nhiên của cuộc
sống.
Cuộc đời có trăm ngàn ngã rẽ, không biết rồi ngã rẽ nào mình sẽ gặp lại
nhau? Sợ rằng một lúc nào đó giật mình mà thảng thốt, hình bóng tưởng
chừng quá đỗi thân quen ấy đã không còn tồn taị trong trái tim mình. Chỉ
là bất giác, bất giác em sợ mình sẽ lãng quên nhau.
Đêm nay, phố của em ngập tràn trong màn mưa trắng xóa. Mưa rơi trên
tầng cao, mưa cuốn vào hư không những ký ức nhiệm màu, mưa làm ướt sũng
mái tóc ngắn hững hờ trên đôi vai gầy guộc… Em không gửi vào mưa lời
nguyện cầu cho riêng mình nữa. Em mong mưa về xoa dịu những vết thương
trong con tim của một người nào đó. Mưa sẽ cuốn trôi đi tất cả những
muộn phiền, những bỏng rát trong tâm hồn chứa nhiều điều u uẩn.
Anh! Mưa tháng Sáu mang bình an về bên anh nhé.
P/s: Mỗi ngày trôi qua đều nhắc cho em nhớ về những tháng ngày mình đã sống. Làm sao để đi hết một chiều dài nỗi nhớ...?