Và
những con đường mà tôi đi qua không còn màu vàng say đắm sắc Osaka của
tháng 5… con đường trầm tư hơn, hoài niệm hơn và đôi lúc nó hiền hòa như
dòng sông chùng chình đưa tôi về tuổi thơ.
Một
đứa sinh viên xa nhà, sống như lang bạt và nuôi dưỡng tâm hồn bằng
những kí ức… thỉnh thoảng phóng xe trên đường mà lòng nao nao nhớ về
đoạn bùn lầy lội giữa hai hàng dầu phủ bóng, nhớ những buổi trưa trốn
học lên đồi dầu hái sim và ngủ vùi dưới tán lá… những ngày tháng tuổi
học trò nhẹ nhàng trôi qua và mùa Hè lại đến. Nhớ những buổi chiều lũ
trẻ xóm nhỏ kéo nhau đi bắt những tiếng ve rồi ngóng đợi những quả dầu
đầu tiên rớt xuống… xoay tròn.
Bây giờ quay về nơi mà tuổi thơ chỉ còn trong kí ức, đồi dầu xưa đã xa rồi…
Ngày
hôm qua tôi bước vội trên con đường rợp bóng... nghe như có gì thân
quen, một vài cánh hoa xoay tít trong gió và đáp xuống vỉa hè như những
trái dầu. Đó là quả chò nâu, những cánh xoa hoay bé nhỏ ngủ vùi trên
những tán lá xanh mướt đợi những cơn gió đến. Tôi ngỡ ngàng nhìn hàng
trăm cánh chò nâu xoay tít trong không trung, cảnh tượng như vẽ lại một
tuổi thơ có quả dầu cũng xoay trong gió.
Tháng
6, ”mùa chò nâu”. Tôi đặt cho tháng 6 như đặt cho tháng 5 cái tên “mùa
Osaka vàng trên tóc”. Và những con đường mà tôi đi qua không còn màu
vàng say đắm sắc Osaka của tháng 5… con đường trầm tư hơn, hoài niệm hơn
và đôi lúc nó hiền hòa như dòng sông chùng chình đưa tôi về tuổi thơ.
Tôi nhặt vài cánh chò nâu về treo ở góc phòng, đôi lúc để nhớ nhung và hoài niệm…
Quê
tôi chẳng có chò nâu, chỉ có những quả dầu to đùng thô kệch và xoay
chẳng tròn vo như thế. Nhưng đó lại là một phần của tâm hồn, một góc xa
xôi của kí ức. Nhiều khi lang thang trên đường cũng chỉ để tìm những
cánh chò, thả trôi suy nghĩ như những cánh hoa xoay trong gió… để rồi
thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn, chậm hơn và để biết yêu hơn những điều
giản dị như những cánh chò.