(Hình Internet)
Chiều phố núi mây vương buồn nhung nhớ, gió nhẹ nhàng mơn man những kỉ
niệm một thời để cùng em nhấm nháp vị ngọt của tình yêu đang ùa về qua
miền kí ức. Giảng đường đây là nơi em dệt giấc mơ về tương lai của mình.
Góc sân trường đây là nơi ta hò hẹn để vụng về một cái nắm tay. Cả hai
cùng ngượng ngùng vì sợ ai đó biết được. Để rồi lặng im, lặng im để thấy
thời gian trôi thật khẽ, để thấy lòng đã phải lòng nhau, để cảm thấy
mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa khi trái tim mình xốn xang lên tiếng.
Để rồi bất chợt giật mình, một cánh hoa phượng tím rơi trên vai em. Cơn
gió vừa đi qua làm bao nhiêu cánh hoa phương tím rơi xuống nữa. Cơn mưa
cánh hoa phương tím trở thành người mai mối tình cờ cho em và anh.
Em yêu màu phượng tím từ đấy, em thích ngồi dưới gốc phượng nhìn từng
cánh hoa rơi, nhìn thảm hoa tím rải đầy dưới chân mặc cho bạn bè bảo
loài hoa này buồn lắm, mùi lại hăng hắc rất khó chịu có điều có gì đó
buồn và khó chịu thành ra khó quên. Em mặc kệ, em thường không lý sự
tranh luận với bạn bè về một quan điểm hay một nhận định về một điều gì
đó. Em dành thời gian đấy để phiêu du với những ý nghĩ của riêng mình và
em biết chẳng thể quên cái nắm tay dưới cơn mưa hoa phượng chiều ấy. Em
chẳng thể quên mùi hương rất riêng của nó như chẳng thể quên được
khoảnh khắc trái tim mình rung động bởi một cái nắm tay của người khác
giới.
Bao nhiêu mùa phượng tím em gần anh, bao nhiêu cánh phượng tím nói rằng
em đã phải lòng anh? Để cho mỗi mùa phượng về lại thêm nhiều cánh
phượng? Để em lại thấy phượng tím nỗi yêu thương, phượng nhắc nhở một
điều gì đó son sắt thủy chung mà ta cần gìn giữ. Anh từng bảo phượng là
phượng mà em là em, đừng yêu và ví mình như phượng mà buồn. Ngày xưa
người ta ví tình yêu như hoa tigon "Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ, là chút lòng trong chẳng biến suy" (TTKH) để rồi tình yêu đó chẳng khác gì loài hoa ấy. Em giật mình, nâng niu cánh phượng nhỏ bé, phượng thầm thì, em sợ sự chia ly.
Bao nhiêu mùa phượng rồi em xa anh, bao nhiêu cánh phượng tím nói rằng
em nhớ anh? Để giờ đây em lại thấy mùi hương ngày nào lại khiến mình như
ngộp thở. Có phải ai cũng cảm thấy có gì đó nhói đau khi bất chợt đối
diện với những kí ức đã một thời ngủ quên bỗng chốc ùa về? Phượng vẫn cứ
rơi, vẫn nhẹ nhàng nhắc cho những trái tim của đôi lứa hãy yêu nhau.
Phượng vẫn rải thảm cho những cảm xúc yêu thương của bao nhiêu đôi tình
nhân khác. Phượng vẫn thế... Chỉ là em, hôm nay, một mình nhỏ bé dưới
cơn mưa hoa phượng. Anh có còn nhớ em, như hoa phượng vẫn tím, hay chỉ
mình em đã sầu đa cảm cứ tự cất những kí ức cho riêng mình để mãi chẳng
hề quên. Em mặc kệ thế gian này có bao nhiêu loài hoa kiêu sa và đẹp đến
thế nào chăng nữa em vẫn cứ yêu màu phượng tím, vì trong màu tím ấy có
anh, có những khoảng trời kí ức ngọt ngào nhất. Vì vậy một lúc nào đó em
mệt mỏi trong cuộc sống xô bồ này em vẫn cứ muốn về đây vào mùa phượng
tím để thấy phượng về tím mãi yêu thương.