Ừ thì đời lắm lúc ta không thể làm những gì ta muốn, không thể đạt được
những gì ta khát khao dẫu có cố gắng đến thế nào, hay thậm chí còn đổ
gục trước những thất bại nảo nề làm ta thoái chí.
Ta như lạc giữa dòng sông mà chẳng thể nhìn rõ con nước đang trôi về
đâu, ta tựa như chiếc là úa rời khỏi cành cây sau bao ngày cố bám víu,
nắm chừng để giữ sự sống. Ta bỗng thấy mình là hạt cát bay giữa muôn
ngàn hạt cát khác trong sa mạc, vô định, chẳng chốn dừng chân và chẳng
có nơi nào đi qua sẽ làm ta an yên mãi mãi.
Muốn tìm một nơi nào đó chẳng ai quen biết, muốn chạy đến một cõi
xa xôi chẳng thấy bóng dáng con người, muốn, muốn lắm một góc nhỏ thôi
để khi ta thở vẫn còn thấy được rằng ta đang sống.
Tự thấy chán ngán với đời, tự khinh khi và xem thường bản thân ta, tự
gò bó mình trong những xô bồ của cuộc sống để mong nhận được chút bình
yên nhỏ nhoi mà vẫn cứ bị những lời gièm pha của thiên hạ.
Muốn tìm một nơi nào đó chẳng ai quen biết, muốn chạy đến một cõi xa
xôi chẳng thấy bóng dáng con người, muốn, muốn lắm một góc nhỏ thôi để
khi ta thở vẫn còn thấy được rằng ta đang sống.
Ừ, thì dẫu có chạy trốn đời thế nào thì ta vẫn phải sống, vẫn phải lo
gánh nặng đang gồng trĩu trên vai, ta không thể buông bỏ khi xung quanh
những người yêu thương ta vẫn đang cố gắng không ngừng mỗi ngày.
Đời mà có khi nó thực tế bằng “cơm, áo, gạo, tiền” chứ không bay bổng
và thánh thiện như ta vẫn thường hình dung trong chính sự tưởng tượng
của mình. Ta cũng chỉ là một trong những con người nhỏ bé, tầm thường mà
cuộc đời sẵn sàng vùi dập khi lỡ sa chân vấp ngã.
Ta sẽ dùng những sức mạnh còn lại cuối cùng để thay đổi cuộc đời
ta, để lần nữa thách thức và đương đầu với mọi khó khăn mà số phận đã
dành sẵn
Dẫu thế nào thì cũng phải đứng lên bằng chính đôi chân của ta dù nó có
sức cùng lực kiệt ra sao. Ta vẫn cứ phải là con thuyền lao đao giữa biển
khơi dù không tìm được phương hướng nhưng vẫn cứ phải cố tiến về phía
trước.
Ta sẽ dùng những sức mạnh còn lại cuối cùng để thay đổi cuộc đời ta, để
lần nữa thách thức và đương đầu với mọi khó khăn mà số phận đã dành
sẵn.
Và ta vẫn sẽ cứ ngạo nghễ như chính ta đã từng dù cuộc đời này có gieo thêm vạn phần đắng cay đi nữa.
P/S: Viết cho M.O và cho cả chính ta. Gắng lên M.O nhé!