Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Ta hãy cứ nửa vời yêu thương người nhé!

“Không được phép yếu hèn trước mặt ai cả” Ta đã tự nói với lòng hàng ngàn lần thế, vậy mà hễ những khi ta buồn, ta đau hay đang sụt sùi bế tắc ta lại muốn được người xoa dịu bằng những yêu thương vô chừng, bằng những lời an ủi quan tâm hay chỉ đơn giản là người sẽ gọi tên và ôm chầm lấy ta thật chặt.
Ta đã từng mạnh mẽ hơn bây giờ rất nhiều, đã từng phải gục ngã và đau đớn gấp bội lần hiện tại, nhưng khi ấy ta vẫn có thể tự mình lần dò qua cơn đau, tự mình bám víu những hạnh phúc nhỏ nhoi để bảo lòng rằng ta vẫn là người may mắn hơn kẻ khác.
Nhưng khi ấy ta vẫn có thể tự mình lần dò qua cơn đau, tự mình bám víu những hạnh phúc nhỏ nhoi để bảo lòng rằng ta vẫn là người may mắn hơn kẻ khác.
Vậy mà hôm nay chỉ cần một va vấp nhỏ đã khiến nước mắt của ta phải rơi, một cơn sóng không đủ lớn của cuộc đời lại có thể làm ta chếnh choáng. Ta đã đánh mất và bỏ quên ta đâu đó trong những ngày rong rủi một mình để tìm kiếm bình yên chăng? Ta đã quá mệt mỏi đến mức không thể chịu thêm một vết cứa khác dù rằng nó chẳng thể làm ta đổ máu? Hay ta đang có tỏ ra ta là kẻ yếu hèn để được nhận từ người sự bảo bọc, chở che vô điều kiện?
Ta cũng chẳng biết vì sao ta lại thế, cũng chẳng thể trả lời cho những câu hỏi mà chính ta đã tự đặt ra, và chỉ biết lặng thinh để mặc cho con tim nó hãy cứ làm gì nó muốn.
Ừ thì có lẽ ta không thể cho người nhiều hơn những gì hiện tại đã cho, chẳng thể dành yêu thương nồng nàn tha thiết hơn nữa để tặng người, ta chỉ có thể nửa vời như hiện tại mà thôi. Bởi con tim của ta đã cất giữ một người từ rất lâu rồi, ta có thể sống, có thể yêu và có thể trao cho người những cảm xúc như bây giờ cũng là vì người ấy đang còn ở đó.
Một ngày nào đó người ấy rời bỏ ta đi, ta chỉ sợ mình không còn đủ sức để hô hấp nữa, ta sợ vì để làm lành lặn vết thương lòng trong ta mà ta sẽ không ngần ngại gây tổn hại đến cho người.
Thôi thì cứ nửa vời, lưng chừng yêu thương như bây giờ để cả hai đều được quyền chạy đến bên nhau những lúc thấy cần
Người bảo người có thể chờ ta, dẫu có cần năm hay mười năm đi nữa nhưng thật tàn nhẫn nếu ta cứ bắt người phải chờ đợi, ngóng trông mà chẳng thể trao về người trọn vẹn con tim.
Nhưng ta cũng chẳng có phép màu để làm cho người phải quên ta mà vui vầy bên kẻ khác, thôi thì cứ nửa vời, lưng chừng yêu thương như bây giờ để cả hai đều được quyền chạy đến bên nhau những lúc thấy cần, người nhỉ? 
Ta không thể mang đến cho người hạnh phúc nhiều như người muốn nhưng ta hứa sẽ xoa dịu những nỗi đau mà người đang cố một mình vượt qua, và nếu được ta sẽ gắng hết sức có thể để yêu thương người.
P/S: Thôi thì cứ nửa vời yêu thương như bây giờ người BC nhé!