Cuối
tháng Sáu, mới sáng đầu ngày mà nắng thôi là nắng. Nắng gay gắt nắng.
Thì đang Hè mà. Ngồi trong hiên nhà hay trong bóng râm nhìn ra đường
chừng mươi mười lăm phút là mắt nổ cả hoa cà hoa cải. Chị đang điện
thoại, họp hành thì bất ngờ nhận cuộc gọi của em.
“Chị rảnh không, đi cà phê với em đi”
Chị
rảnh không ư? Em biết chị luôn tất bật. Với chị, cuối ngày, đến cơm
chưa kịp vơi lưng bát đã phải bỏ xuống, nước chưa kịp nguội đã vội nón
mũ lên xe. Một ngày của chị không cay cực dãi nắng dầm mưa, không rát
mặt rát mày, không bạc nhàu vai áo nhưng em biết chị vẫn đều đặn ngày
ngày dậy sớm thức khuya, ho đến khan cả giọng. Em biết đến cả ngày nghỉ
hay các dịp lễ tết cũng không mấy khi chị được thong dong về nhà với mẹ,
với em cho tròn một buổi.
Vậy mà mới hơn 9h sáng em hỏi chị “rảnh không”!
Chị có rảnh không ư? Nghe em hỏi mà tim chị nhói lên như vừa bị em hờn trách.
Chị
với em cách nhau gần 11 tuổi, chưa đến mức quá xa để âm điệu lạc loài
nhưng không đủ gần để xem nhau như những-người-cùng-thế-hệ. Chị là chị,
chị là mẹ, chị là cô giáo của em. Nên lúc nào trong cái tình thương yêu
máu mủ ruột rà đầy ăm ắp cũng có đôi phần nể trọng. Và xa cách! Rồi chị
thay đổi công việc. Rồi chị lấy chồng xa. Rồi chị có con nhỏ. Rồi chị
phải chuyển nhà. Cứ thêm một cái “rồi” của chị là một lần ta nới lỏng
vòng tay, cho đến lúc chị em mình chỉ còn hỏi thăm nhau mỗi tháng đôi
câu, thấy ổn là ổn, bao tâm tư chả mấy dịp mà bóc tách để cùng cười cùng
khóc.
Chị
nhớ, năm năm trước, ngày em nhận quyết định buộc thôi học vì một nông
nổi dại khờ của riêng em, em cũng gọi điện hỏi chị câu này: “Chị có rảnh
không?”. Thế nên ngay lập tức chị hiểu ra cái “rảnh không” ngập ngừng,
đứt đoạn, nhẹ như thể không muốn chị nghe thấy là tín hiệu cầu cứu “có
sẵn lòng không, có thể nào không” để cầm lấy một bàn tay, để đưa lấy một
bờ vai cho em làm điểm tựa…
Chỉ kịp bảo em đừng đi đâu nhé, chờ chị là chị bươn bả ra đường…
Sáng đầu ngày vẫn đầy nắng, bỏng rát như hất lửa! Mặt đường dấp dính, chạy dài, loang loáng đen như nước.
Ngày
xưa, lúc mới xuống nơi này, tuyến đường An Sương – Củ Chi – Bình Mỹ
ngày nào chị cũng phải lên xuống dăm bận cho hai lượt đi về. Vậy mà giờ
cứ run như lần đầu lạc bước. Chị sợ chị đến muộn để bên kia thành phố em
mỏi mắt ngóng trông. Chị sợ chị chưa đến nơi thì em đã vỡ tan những nỗi
niềm cần chia sẻ. Chị em mình cùng chung một bầu sữa mẹ, nên chị biết
khi đã phải thốt lên lời mong đợi là khi lòng tổn thương và đau lắm. Là
cô đơn, tuyệt vọng đến không thể giải bày cùng ai. Là thèm một bình an
đến chẳng biết đi đâu mới phải quay về. Người ta nói càng lớn lên con
người càng giỏi đẩy cảm xúc thật vào tận sâu tít bên trong trái tim
mình, nên đứng trước người lạ thường rất khó rơi nước mắt. Nhưng theo
chị, đứng trước người nhà còn khó rơi nước mắt hơn nhiều. Không phải vì
ta không thể tin nhau để thả rộng lòng mình, mà vì ta sợ chính mình làm
người thân của mình nặng lòng xa xót…
…10
phút trôi qua… 20 phút trôi qua… 30 phút trôi qua. Chắc xe gần đến. Chị
nhắn em “Chờ chị nhé” và nhận lại mặt cười của em thật an yên.
…40
phút… rồi 50 phút. Xe vẫn chưa dừng lại. Sao vậy nhỉ, sao xa thế, lâu
thế? Sao đường đi hôm nay có gì là lạ. Lâu quá rồi chị quên cả đường
quen, hay… chị lại lạc như ngày xưa, lần nữa? Chị hoảng hốt nhìn quanh,
hỏi han và nhận ra sự thật: Chúa ơi, chị lạc đường! Chị đang ở cách xa
điểm hẹn với em tận 12 cây số! Cuống cuồng gọi cho em “Chị lạc rồi, em ở
đâu?” - Và sau đó là một hành trình tìm nhau, đi ngược…
…11 giờ trưa chị mới ôm được vai em. cười như mếu.
Em
ngắm nhìn chị tóc tai bết dính, mặt mũi đỏ au rồi nhẹ đưa ngón tay khô
sần chai cứng quệt giúp vệt mồ hôi lăn trên má chị, cười xòa: "Thôi lên
xe, em đưa về!"
Thế là chị lại vụng
về ngồi sau lưng em cho em làm người che chở. Giữa trưa đứng bóng nắng
như rang. Không gió. Không mây. Không cả bóng cây. Đường xa tít mù. Chỉ
có xác lá và bụi khô cuộn theo mỗi cung đường cùng vệt xe qua… Tự dưng
thấy mình sao mà lơ ngơ, hậu đậu và nhỏ bé trước em đến thế.
Em vừa lái xe, vừa thủ thỉ nói chuyện. Toàn chuyện vui.
-
Làm việc đó nguy hiểm lắm chị. Máy bay mà, mỗi chiếc là cả một gia tài
nên sơ suất nhỏ thôi cũng đủ đi tong. Tài sản không đền được đã đành,
tính mạng thì sao đền nổi. Đợt trước có một vụ…
-
Chị có biết cái bộ phận thoát hiểm không… ừ… bên dưới nó là một cái máy
thủy lực và có một con dao khi bật nút sẽ phập xuống nhìn còn ghê hơn
cả máy chém. Hôm trước trong đội em có một ông…
-
À… là do đôi bên không thích nhau. Ở nước ngoài, bọn phi công nó o bế
bọn thợ máy lắm chứ không giống bên mình. Thỉnh thoảng còn gặp chuyện
này nữa chứ
-
Chị có biết mỗi lá titan gắn trên máy bay giá bao nhiêu không. Bằng một
con Mẹc. Nếu biết trước mình mất việc, chỉ cần bẻ 2 cái cánh máy bay
đem bán là thành tỉ phú
Em hết nói lại cười. Tuyệt nhiên em không đả động gì đến điều làm em phải hỏi chị “có thời gian không?”. Rồi em hát: “Ngựa hoang về đến bến sông rồi, cởi mở lòng ra với cuộc đời…” giọng
em nho nhỏ, rồi dần cao vút, ngân nga theo gió làm chị thảng thốt lắng
nghe. Lâu rồi mới lại nghe em hát bằng chất giọng ngọt ấm như vậy. Thế
mà không hiểu sao sau lưng em, nước mắt chị tràn ra mặn môi. Có ai lại
hào hứng kể về một công việc mình vừa mất như em? Có ai lại đùa cợt với
sự thiếu thốn khó khăn đang vây bủa như em? Có ai lại phải vỗ về người
khác trong khi mình đang rơi xuống như em?
Chị
biết từ ngày vấp ngã em đã cố gắng làm lại tất cả bằng mọi nỗ lực của
riêng em. Nhưng cơ may nào có đến với ai nhiều lần trong đời. Nếu không
may ta để tuột qua tay cơ hội một lần thôi thì nhiều lần, rất nhiều lần
sau đó ta phải trả giá bằng cả niềm tin dần mai một và sự thất vọng tràn
trề. Chị đã từng quỵ ngã sau những tháng ngày nỗ lực phấn đấu hết mình
để rồi nhận về nhận một tờ giấy báo lạnh lùng đóng mộc đỏ chói. Chị đã
từng vùng vẫy, cố gắng đến cạn kiệt cho những lần “muốn về tắm sông nhẫn nhục” để rồi rút cuộc phải cắn chặt môi cho khỏi thành tiếng nấc khan trong lòng.
Chị
biết đằng sau tiếng đàn ghitar dồn dập của em trong quán Café Rock hàng
đêm là những ẩn ức ngấm ngầm và đôi khi xen vào cả sự nổi loạn, bế tắc.
Chị
biết em đã cần mẫn, chăm chỉ bất kể đêm ngày nắng mưa; chỉ cần một
tiếng gọi là em thay đồ, đeo túi, phóng xe máy đến nơi làm việc.
Chị biết sau khi đưa cả nhà đi ăn tối bằng tiền tháng lương thử việc đầu tiên, em hồ hởi, rạng ngời đến chừng nào.
Thế
nên, chị biết, bây giờ, đằng sau tấm lưng vững chãi, dáng vẻ bụi bặm và
ánh mắt nheo là em đang nén nhịn mọi thất vọng đến sắp vỡ òa.
Chị
nghẹn ngào. Thương em quá. Những tưởng gặp em, để che chở cho em. Thế
mà sau gần trăm cây số đi bên nhau chị chẳng nói được gì.
Tần
ngần mãi trước cổng cơ quan. Em không muốn về, chị cũng chẳng muốn vô.
Còn bao điều muốn nói chặn ngang khóe mắt. Nói thêm một câu thôi, chắc
chị và em khóc mất. Em cố cười, chị cũng vờ trợn mắt dọa nạt rồi dúi vào
túi em tất cả số tiền còn lại trong ví rồi ngập ngừng hỏi nhỏ “Có cần
chị nhờ…” Chỉ hỏi được có bấy nhiêu thôi rồi chị khóc tức tưởi, nghẹn ngào khi nhìn dáng em lầm lụi quay xe, trở về.
Chiều muộn mới thấy em nhắn lại “Chị đừng buồn. Mọi việc cứ để em tự cố”
Ừ,
chị tin em chứ. Chị tin em sẽ làm được. Sẽ có vấp váp, có thất vọng, có
mất mát đấy em. Nhưng rồi em sẽ lại bắt đầu một công việc mới, một niềm
vui mới. Ngày ấy sẽ đến khi em quyết tâm và cố gắng, cố gắng không
ngừng, phải không em?