Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Dòng sông thao thức

Lạ như một cơ duyên mà con sông Hồng gắn bó với nó từ lúc đi học cho đến khi tuổi xế chiều, có lẽ vì điều ấy mà tập thơ đầu tay của nó mang cái tựa mà nó như muốn gửi cả nỗi niềm vào đó... Tập thơ (Về Với Sông Hồng) được ra mắt vội vã khi mẹ đau nặng và giữa cái ranh giới sống, chết ấy nó chỉ biết mang tập thơ tặng mẹ kính yêu!
Cầu Long Biên gắn liền với kí ức trốn học lang thang ngoài bãi với những bắp ngô non sữa ngọt lựng, những củ khoai lang được đào trộm và rửa qua loa bằng chính nước của con sông đục ngầu phù sa ấy, rồi còn những trận đòn của ba khi biết nó ra đấy tập bơi, đánh khăng và đủ trò của cái tuổi con nít trong những ngày hè Hà Nội và cứ thế tuổi thơ của nó nhẹ nhàng trôi đi... trôi đi để rồi bây giờ mỗi lần đi trên cầu Long Biên nó lại bồi hồi nhớ về kí ức sâu lắng của cái tuổi học trò hồn nhiên ấy.
Chiều Hà Nội ngồi trên cầu túm ba tụm bảy thả những giấc mơ theo dòng sông với ánh chiều hoàng hôn tím ngắt, ngắm những con phà chở đầy cát hay những bè tre, nứa từ thượng nguồn đổ về nó cứ mơ một ngày nào đó nó cũng như những chú, những bác được cưỡi trên những con phà hay chiếc bè ấy mà chu du cùng với dòng sông... Hay được lái đoàn tàu hỏa với tiếng còi hú vang một góc trời xình xịch chạy qua cầu với bao khuôn mặt xa lạ bên những ô cửa của các toa tàu... Tất cả cứ hiện về trong nó dìu dịu và say đắm mỗi khi nhớ đến Hà Nội.
Người ta bảo cái gì trôi cũng khó mà lưu giữ được vậy mà trong kí ức nó dòng sông luôn thao thức đồng hành, cái dòng sông tuổi thơ ấy gắn bó với nó cho đến tận bây giờ.
Hương vị của con sông Hồng luôn trong nó mỗi khi về bên và lồng ngực nó hít căng cái mùi vị ấy trong khao khát, cái mùi hương hòa trộn của núi rừng nơi thượng nguồn xa tít tắp xen thêm những cánh đồng làng mạc nơi nó đi qua và rồi đọng lại nơi bãi sông này, con cầu này.
Cầu bây giờ đã luống tuổi theo năm tháng nhưng vẫn cần mẫn miệt mài đưa người từ bên này qua bên kia và ngược lại, những chiếc khóa tình yêu cũng không còn được gắn vào thành cầu nữa nhưng tình yêu của nó với con người thì vẫn thế chẳng có gì đổi thay được.
Nó vẫn về và đi trên cây cầu ấy, lang thang bờ bên này, bên kia với những kỉ niệm cũ, mới hòa trộn vào nhau để cuối cùng nó bất giác mỉm cười nhận ra một điều nó yêu dòng sông yêu con cầu này và cả hai bờ sông ấy!