Trong
tình yêu bao giờ cũng tồn tại sự ích kỉ phải không em, nếu thế anh xin
được ích kỉ giữ em cho riêng mình thôi. Có thể với mọi người, em bình
thường như bao người, nhưng trong anh, em là tất cả, như thể của để dành
mà anh chỉ muốn nâng niu, yêu thương là thế đấy em à!
Dù
là đến trước hay đến sau, nhưng khi đã yêu rồi thật khó để bao mình
đừng ghen tuông, giận dỗi, nên em hãy cứ cho anh khoảng lặng lẽ của
riêng mình những lúc như thế. Khi em nhắc về người ta, người đã bên em
bao năm qua với biết bao kỉ niệm vui buồn mà cả hai đã gắn bó cùng nhau,
lòng anh lại nhỏ nhen và mang chút gì đó bực dọc. Anh biết, biết vì anh
là kẻ đến sau nên đâu thể đòi hỏi sự công bằng nơi trái tim em, nhưng
chẳng hiểu sao những lúc như thế lí trí cứ bị cảm tính vập dùi mất, xin
lỗi em vì điều đó, vì anh đã mang cho em nỗi muộn phiền. Anh không thích
mình nhỏ bé, hay thấp yếu hơn người ta, dù có thể sự thật là thế, nhưng
xin em đừng so sánh, đừng để cái tôi trong anh bị đánh đố, bởi anh sợ,
sợ mình sẽ buông những lời mặn đắng rồi vô tình làm em phải buồn lòng,…
Anh
sẽ vẫn yêu thương em như hiện tại, sẽ vẫn quan tâm, lo lắng như bao
ngày qua anh đã làm, sẽ như thế đến khi nào em bảo rằng mình hãy kết
thúc đi nếu em muốn mình chỉ là của riêng một người. Anh là người bắt
đầu, là người đã bảo rằng không quản ngại mọi thứ thuộc về em, quá khứ
là của riêng em, anh không muốn chạm, anh yêu em của hiện tại, người con
gái đủ duyên để trái tim anh có thể thổn thức nhớ thương, với anh chỉ
vậy thôi đấy. Nên xin em đừng bảo anh hãy dừng lại yêu thương, thôi nhớ
mong đi, cứ nửa vời đi để tình đẹp là tình dang dở,… nhưng làm sao anh
có thể khi trái tim anh đã hằn sâu bóng hình của em?!
Đôi
lúc, anh nhỏ nhen lắm khi cứ muốn mang em đến một nơi thật xa, một nơi
chỉ có anh và em thôi, mà quên mất rằng dù có mang em đến đâu thì em
cũng không thể là của riêng anh nếu như con tim vẫn tuyệt nhiên giữ yêu
thương cho một người.
Đôi
khi, yêu thương trong anh dâng trào anh chỉ muốn giữ chặt em cho riêng
mình, bất di bất dịch không ai được chạm đến, mà quên mất rằng tình yêu
chỉ thật sự trọn vẹn nếu cả hai tự nguyện cho nhau những gì chân thành,
và thiêng liêng nhất.
Đôi
khi, anh đã ích kỉ thế đó, sự ích đến vô lí để rồi mượn lí do yêu em mà
biện hộ, anh ghét chính mình những lúc như thế. Nhưng anh sẽ cố để cái
tôi bớt ngông, sẽ cố để nén lại cảm xúc vỡ òa để mình bớt đi những đòi
hỏi vô cớ, và sẽ bảo lòng, bảo con tim yêu em thật chân thành, sâu lắng
chứ đừng tì hằn, soi rọi từng tiểu tiết nơi em.
Ừ, vì em và vì chính anh, anh sẽ yêu em, sẽ yêu bằng tất cả, để khỏa lấp mọi thứ thuộc về ích kỉ, ghen hờn.