(Hình Internet)
"Nếu mai rồi chúng mình xa nhau, nghe câu hát vấn vương trong lòng..." Câu
quan họ ngọt ngào mà sâu lắng như đã nói hộ lòng em. Phải, nếu mai rồi
chúng mình xa nhau. Anh có giống chàng trai trong câu ca của vùng Kinh
Bắc "mai xa rồi anh nhớ anh thương"? Có phải là ích kỉ hay
không khi đã không thuộc về nhau mà em vẫn cứ mong người ơi đừng quên
nhé! Bởi vì em chỉ muốn dù ở đâu, dù anh không thuộc về em nữa thì em
vẫn cứ mong trong một góc khuất nhỏ bé của trái tim anh có bóng dáng của
mình ngự trị. Bởi vì em là thế, là chẳng thể thôi lo lắng về một ngày
mai nếu mọi việc không theo ý muốn của trái tim mình.
Và ai biết được một lúc nào đó, anh - như một con tàu đang dừng ở một
ga nhỏ bỗng giật mình tỉnh giấc và lại lặng lẽ rời ga để say với cuộc
viễn du của riêng mình không một phút đắn đo. Và em, mải yêu thương nên
quên chuẩn bị cho mình tâm lý sẽ có một ngày sau giấc ngủ quên chợt thấy
mình lẻ loi phía sau anh. Cô đơn và trống vắng sẽ bủa vây, em sẽ thật
nhỏ bé trước nỗi đau giày vò, sẽ và sẽ... Vì vậy anh đừng cho rằng em đa
sầu đa cảm, cứ vin chuyện gở vào mình để chuốc lấy buồn thương. Chỉ có
như vậy em - mới đủ niềm tin rằng em sẽ sống sẽ đối mặt với những điều
mất mát. Và anh ơi, nếu mai rồi chúng mình xa nhau, em sẽ khóc, vâng là
sẽ khóc nhưng em sẽ không níu kéo, không làm anh vướng bận. Em sẽ mạnh
mẽ gạt nước mắt trước anh, kiêu hãnh nói trước anh rằng em chấp nhận, em
chịu được, em không sao, em có thể sống tốt vì em muốn được sống, em
còn hàng tá việc, hàng tá ước mơ em chưa thực hiện được vì vậy anh có
thể yên tâm. Con tàu của anh sẽ được bình tâm theo cuộc viễn du của mình
với ý nghĩ sân ga phía sau được bình yên, bình yên như ngày tàu chưa
đến. Em là vậy, em ghét sự ràng buộc bởi trách nhiệm, nghĩa vụ và sự
thương hại nên sẽ chẳng cho phép mình níu kéo một ai đó nếu em biết
người ta chẳng còn yêu em. Em muốn người ta yên tâm dứt bỏ mình mà chẳng
phải lo lắng một điều gì cả.
Nhưng anh ơi, có lẽ nào trái tim em không yếu đuối, lẽ nào nó chẳng
biết đau. Em có thể ngã quỵ khi anh khuất bóng nhưng tuyệt đối trước mặt
anh em phải to còi nói "Em sẽ không sao!" Em đã nghĩ như vậy đấy. Em
chuẩn bị nhận yêu thương và chuẩn bị cho cả lúc không còn được yêu
thương nữa. Nghĩ vậy em lại thấy mình giống một con mèo nhỏ bé, nếu được
chủ âu yếm vuốt ve nó nằm yên trong vòng tay chủ ngoan ngoãn cảm nhận
sự âu yếm hiếm hoi. Một lúc nào đó nó mon men lại gần, chẳng may gặp lúc
chủ giận, mắng một câu hất mạnh tay vào người nó, nó "meo" lên một
tiếng khóc rồi lại nhẹ nhàng lặng lẽ rời xa, không thêm một tiếng "meo"
nào nữa. Chẳng có ông chủ nào phải bận tâm mèo nghĩ gì ra sao sau khi bị
mình chối bỏ những yêu thương phải không anh?
"Nếu mai rồi chúng mình xa nhau", em sẽ chẳng thể quên những gì mình
từng có, sẽ một mình gặm nhấm nỗi đau. Sẽ chạnh lòng nghĩ về anh khi anh
đã thuộc về người khác, sẽ thoáng ích kỉ nhỏ nhen khi mình không còn
được sở hữu điều đó, sẽ có lúc mong anh thật bất hạnh cho anh chừa, sẽ
định làm điều gì đó cho anh hối hận, anh phải nhớ đến em phải day dứt,
phải gì gì đó. Nhưng em tin em vẫn sẽ gượng cười nếu gặp anh để anh tin
rằng em vẫn sống thật tốt, rằng anh chưa hề để lại cho em dù chỉ là một
vết thương lòng nhỏ bé. Vì em có một mong muốn ích kỉ hơn, em muốn anh
nghĩ về em như một thiên thần vậy, thiên thần thì chỉ ban phát những
điều tốt đẹp cho người khác, thiên thần thì không đòi hỏi. Và khi nghĩ
đến thiên thần người ta cảm thấy thật dễ chịu, bình yên. Em muốn trên
đường đời xuôi ngược với những bon chen xô bồ của cuộc sống, một lúc nào
đó lắng lòng mình lại anh sẽ nghĩ về em như nghĩ đến một thiên thần và
lúc ấy anh sẽ thấy hối tiêc vì đã đánh mất em.
Và suốt cuộc đời còn lại nếu vắng anh, em vẫn sẽ hát "Nếu mai rồi
chúng mình xa nhau nghe câu hát vấn vương trong lòng, nước sông quê con
đò xuôi ngược mai xa rồi em nhớ em thương..." Phải, nhớ và thương sẽ theo em đi suốt cuộc đời.