Hai lăm.
Chả
xấu cũng chả đẹp, chỉ là biết cách nghiêng đầu, chọn một góc gương mặt
nhìn được nhất rồi chụp lại, chỉnh cho mờ ảo, upload lên facebook nhận
vài chục lượt like, thấy đời khoái trá hẳn ra. Để sáng lại quần áo xúng
xính nhào ra đường đón nắng, bụi, gió ào vào khuôn mặt không trang điểm.
Tự tin còn nhiều người công nhận nhan sắc ta.
Hai
lăm tính khí đỏng đảnh như tuổi dậy thì, thấy khó chịu khi một thằng
nhãi con gọi là "baby" nhưng lại nhăn mày khi người ta nói: "già rồi
đấy!"
Những
buổi sáng hai lăm nhàn rỗi, nằm dài nghe tiếng thời gian gõ nhịp lọc
cọc, có con chim nhào ra cúc cu là biết đã sống thêm sáu mươi phút cuộc
đời vô nghĩa.
Những
buổi sáng hai lăm vội vã, ngược nắng, ngược gió mười hai cây số mua ly
café đen ở quán quen ba hay uống, để kịp thấy tóc ba bạc nhiều hơn năm
cọng so với hôm qua bên bàn cờ tướng lộp cộp.
Thương thì thương thơ thẩn thế thôi.
Những buổi chiều hai lăm chạng vạng, ráng chạy theo chút nắng cuối ngày đang bỏ trốn màn đêm.
Thấy đời mong manh như pha lê.
Đưa tay níu nắng, giọt rớt trong lòng, lu mờ dần. Thấy đời cũng thế lu mờ dần.
Những
tối hai lăm, thấy lòng đau. Vết thương cũ tưởng chừng thành sẹo, nay
nứt toạc, không chảy máu mà rỉ giọt tình, chẳng còn bao nhiêu để rơi
vãi, chắc cũng vài lần nữa rồi lại khánh kiệt khô khan.
Hai
lăm chạy xe thường hay hát. Chẳng đầu chẳng đuôi, cứ nhớ câu nào ráp
lại thành câu đó, điệp khúc vậy mà ngân dài như quãng ngày hai lăm chưa
đoạn lặp.
Hai
lăm thấy kỳ cục, lúc chạy xe ngoài đường lại ngáp dài ngáp vắng, về đến
nhà y rằng mắt mở thao thao. Chưa kịp thay bộ quần áo ra đã bật
facebook, xem có ai khen tấm hình ban sáng chụp là đẹp không. Rồi lại
phì cười khi thấy status người ta post cái gì liên quan đến nhớ nhung,
chờ đợi. “Chắc nói về mình.”
Hai lăm sợ những lần tụ tập cùng đám bạn thân. Nhan sắc tàn phai như xe mất thắng luôn là đề tài muôn thuở.
Hai lăm thường cô đơn ngay khi đang ngồi giữa đám đông nhiều người. Nói, cười như một thói quen khó bỏ.
Có thể an ủi người ta, nhưng chẳng thể làm bản thân hết buồn.
Có thể cho lời khuyên, nhưng mình thường bế tắc.
Có thể chọc cười người khác, nhưng chẳng thể mua vui cho chính mình.
Có thể đi với rất nhiều người, nhưng khi cô đơn nhất lại chẳng có ai bên cạnh.
Thế thì đành lủi thủi một mình một ngựa sắt vượt đường đêm.
Hai lăm sợ những cơn gió ngược thốc vào người khi cô đơn lúc về. Thèm một vòng tay ôm siết từ phía sau đến lạnh.
Hai lăm sợ cái gì đến nhanh, vì biết lúc đi cũng chẳng chậm. Vu vơ lắm.
Hai lăm, chưa phải ba mươi để chín chắn, già nua, nhưng cũng không còn hai mươi để trẻ trung, vô tư lự.
Vì vậy mà những ngày hai lăm, lòng thường chênh vênh lắm.