Chiều
nay, một buổi chiều nhạt nắng, bất chợt nhận được những lời này từ máy
của một ai đó vừa lạ mà lại như thể là quen: “Em à, anh đang nghĩ về
em…”
Thoáng
một chút ngạc nhiên nhưng rồi em cũng bắt đầu mỉm cười và tự nhủ: “Ơ...
tháng Mười đang về và được bắt đầu bằng những điều dịu ngọt thế này
đây…”
Ừ thì tháng Mười…
Tháng Mười đang về, tựa bước chân ai vẫn đang ngập ngừng bên ô cửa như ngại ngùng, như đợi chờ cái đan cài giữa những ngón tay…
Khấp khởi,
Rưng rưng…
Tháng
Mười đấy, đang về… ngập đầy trên những lối em đi. Lối đi ấy, con đường
ấy dẫu chẳng phải là những lối đường ắp đầy cái vị mằn mòi của biển ngày
xưa. Và những lối đường ấy cũng chẳng còn nữa cồn cào từng lớp sóng cứ
khao khát xô nghiêng… Lối đường của em bây giờ chỉ là những cánh cò
thoáng vút bay trên mênh mông đồng lúa; Chỉ là những vườn rau thấm đẫm
sự nhọc nhằn cuộc sống mưu sinh; Là những luống hoa đã đậm màu cứ ngan
ngát mùi của hương đồng gió nội. Nếu, có chăng thì cũng là điểm thêm mấy
gốc sữa già giữa mùa trổ bông rơi li ti màu nắng nơi cuối phố..
Và
như thế tháng Mười về một cách nhẹ nhàng và bình thản trong lòng phố,
len lỏi qua chiều đang nhàn nhạt một vầng mây. Tháng Mười của phố cũng
được ký họa trong bức bức chân dung vẽ người con gái bên ly Starbucks
Mocha ngọt lịm khe khẽ ngân lên một giai điệu cũ mòn, nghe quen thuộc
nhưng rất đỗi bình yên.
Những
tia nắng cuối ngày cũng dần yếu ớt. Những ánh đèn vàng cũng dần hiu hắt
mong manh như hai mảng màu sáng tối khẽ chạm vào, đan cài, bắt nhịp với
nhau cho phố những ngày đầu tháng Mười bắt đầu mờ dần và chìm lắng
trong tiếng gọi của Đêm...
Người con gái vẫn ngồi đấy, lặng yên nghiêng đôi vai gầy thầm quan sát những đổi thay trong cái thanh âm rộn ràng cuộc sống.
…
Một
chút vị ngọt của kem, một chút đắng nhẹ của ca cao và thêm chút lành
lạnh của đá êm tan ra nơi đầu lưỡi… Bỗng, thấy sống dậy trong lòng một
cảm giác gì đó như thể là rất dịu dàng khẽ chạm nhẹ vào tim.
Là
bởi, cái thanh âm này, cái cảm xúc này và cả cái dư vị này nữa không
phải ai, và không phải bất cứ khi nào người ta cũng có thể cảm nhận được
một cách đủ đầy, vẹn nguyên như thế…
Và,
Thực
ra, cho đến giờ cô cũng chẳng biết đã trải bao nhiêu thời gian, qua bao
nhiêu mất mát, dồn nén bao nhiêu tổn thương ai đó mới có thể giữ cho
tâm hồn mình luôn được an nhiên, bình thản; Cái sự an nhiên bình thản ấy
ở đây, trong mắt, trên môi này giữa một chiều ráng đỏ hoàng hôn…
Rồi thì,
Phố
cũng tràn ngập trong ánh đèn, không lấp loáng nê – ông nơi phía đại
dương xanh thẳm, không lập lòe sóng sánh phía khơi xa, phố bình dị và
giản đơn của một đêm chớm tháng Mười mang hơi Thu, ướt đẫm…
Hình như, đang có mùi hương nào rất riêng của Phố. Tháng Mười về ngang cửa, thơm và nồng nàn quá một làn hương...
=======