Suốt
nhiều năm đi qua, tôi luẩn quẩn đi tìm cho mối quan hệ của anh và tôi
một cái tên đúng nghĩa, nhưng xem ra công việc đó trở nên nhùng nhằng và
vô nghĩa quá chừng.
Đêm
nay mưa, Sài Gòn đang vào mùa căng mọng nước, gió thổi lạnh tê tái làm
cô đặc hết cảm xúc trong tôi. Anh gọi điện cho tôi. Như mọi lần chuông
điện thoại reo tới cái cuối cùng tôi mới bắt máy, thói quen của tôi đã
hình thành như thế từ lúc biết anh. Cũng như mọi lần lại ngồi co ro một
trong một góc tường nghe anh tỉ tê chuyện ở ngoài ấy; chuyện mưa nắng,
chuyện phòng trọ, chuyện đồ án, bạn bè, chuyện gia đình… Từ lúc biết
anh, tính bằng năm cơ đấy, chỉ nghe toàn chuyện trên trời dưới đất ấy
thôi. Còn anh thì lắng tai nghe tôi tiêm chích những câu chuyện vặt
không đầu không đuôi, có khi ghẹo anh cả buổi trời nhưng chả khi nào anh
cười vì anh không muốn cười hoặc tính anh nó trầm hơn tôi nghĩ.
Mấy
năm đi qua, thỉnh thoảng gặp nhau, từ ngày đi làm tôi ít gặp anh hơn vì
không có thời gian hoặc là anh đối với tôi như một cánh chuồn chuồn bay
lượn trên mặt hồ ban mai vậy thôi. Anh nghe tôi kể tất cả chuyện vui
buồn mưa nắng, chuyện người ta giận hờn, chuyện người ta đểu cán, chuyện
thiên hạ đâu đâu tôi lôi ra kể anh nghe như một cái máy kể chuyện, còn
anh thì nghe như đứa trẻ bị thôi miên. Cái cách anh quan tâm tôi cũng
chả giống ai. Chưa khi nào nghe anh nói lấy một câu ngọt ngào, anh không
la mắng cũng không nói những lời có cánh, toàn là: Em thấy thế nào khi
làm việc đó? Đừng lo mọi chuyện sẽ ổn…” chỉ thế thôi.
Cứ
như thế thời gian trôi đi, nhưng dạo này anh ít gọi điện "tám" cùng tôi
nữa, cũng không thấy nhắn tin như trước, tôi cũng lãng quên anh cùng
những lo toan cuộc sống. Vậy mà tối nay tự dưng anh gọi điện, vẫn thói
quen cũ cầm máy vào là nghe “khỏe không em?” hay là “cuộc sống của em
như thế nào?”, tôi lại bắt đầu tỉ tê câu chuyện dài về nắng mưa Sài Gòn,
bạn bè, công việc, có một điều đặc biệt là anh không hề nhắc tới tình
yêu dù nhiều năm quen biết tôi. Nhưng nay đột nhiên anh lại kể chuyện
của anh. Câu chuyện đủ dài để tôi nhận ra có một bóng hồng nào đó đang
thương thầm anh, một người con gái tóc dài và đôi mắt sáng trong lung
linh, người con gái ấy có cái miệng cười duyên ơi là duyên! Vậy là anh
có người yêu á! Một cảm xúc dài bùng nhùng chằng chịt, đổ về trong tôi
như mưa Sài Gòn những ngày qua, một niềm vui nào đấy làm tôi xúc động
quá chăng. Vậy là có người con gái nào đó đã đọc được nơi anh sự quan
tâm âm thầm ấy, đã nhìn thấy nơi anh sự nhiệt tình ấy, đã lén yêu ánh
mắt nâu huyền hoặc của anh, đã thích cái mũi dài của anh và đã khao khát
có anh trong đời. Đó là một lựa chọn thông minh và vô cùng sáng suốt,
tôi đã nghĩ như thế khi nghe anh kể chuyện, bất giác nhận ra bấy lâu nay
mình là đứa kiêu ngạo và không biết trân trọng anh chăng? À cái cảm
giác ích kỉ đây mà, ích kỉ khi sợ một ngày nào đó những lắng nghe, những
quan tâm, những vui buồn anh dành cho người ấy, quên mất tôi luôn...
Ngộ ha! Con người sao kỳ quá, cảm giác ích kỉ nó tồn tại ở mọi nơi,
nhiều nhất là ở trong trái tim, ngay cả một người bạn cũng không tha cơ
đấy, vẫn muốn người ta chỉ quan tâm mình nhiều hơn tất cả dù chẳng là gì
của nhau!
Mưa
tạt vào lan can làm ướt tóc tôi, có hạt mưa đêm nào đó cọ vào gò má
lạnh tê tái, cảm giác rã ra từng giọt, từng giọt, những niềm vui và cả
những cảm xúc riêng tư chồng chéo lên nhau. Tôi thấy vui vì đã tìm ra
một cái tên cho mối quan hệ không đầu không cuối ấy suốt nhiều năm của
tôi và anh, giờ thì gọi anh là gì nhỉ? Lúc trước anh không phải là bạn,
không phải người yêu, không phải người dưng nên chẳng biết kêu tên anh
là gì trong mối quan hệ nhùng nhằng của hai đứa. Còn giờ vùng trời bên
anh đã có gió, có hoa và có cả những cánh bướm mang hương sắc mùa Xuân
về… thế nên tôi nên gọi anh là tri kỷ. Một người suýt chút nữa chạm đến
cuộc đời tôi nhưng cũng suýt chút nữa là tôi vụt mất một tình cảm chân
thành.
Tôi gọi anh là tri kỷ
Ở nơi đó bình yên anh nhé! Người con gái ấy sẽ mang lại cho anh cả một mùa Xuân đó tri kỷ của tôi.