Yêu
thương là một câu chuyện dài thật là dài không có cuốn từ điển mấy ngàn
trang nào ghi lại cho hết, mà giờ bạn ngồi hì hụi gom chuyện yêu của
bạn lại trong một cái note cụt lủn. Bạn không biết yêu thương tới đâu là
đủ, bạn chỉ nhớ tới đâu ghi lại tới đó.
Bạn
nhớ hồi bạn còn nhỏ, nhỏ lắm, nhỏ đến nỗi tin rằng lỡ chạm tay vào một
bạn trai học cùng lớp đã là chuyện ghê gớm, rằng nếu mẹ bạn biết chắc sẽ
la bạn rất nhiều, rằng bạn bè sẽ chọc ghẹo đến nỗi mặt bạn đỏ bừng lên
như đi nắng quên đội mũ. Giờ bạn 21 tuổi thì cái thời bạn nhỏ, nhỏ lắm
đó đã ở xa tới nỗi bạn không thể nào nhớ mặt được bạn trai nào đã từng
làm bạn nghĩ một cái chạm tay đã là to tát, và cũng quên luôn bàn tay đó
như thế nào, chắc hồi đó nó cũng nhỏ xíu như tay bạn.
Rồi
bạn lớn hơn một chút. Một chút đủ để bạn bắt đầu thấy bạn trai này dễ
thương hơn bạn trai kia, bạn trai này hay giật tóc mình, vừa bực mà vừa
vui vui sao đó, rồi bạn trai này ở gần nhà mình lắm nè lúc nào mẹ bạn
cũng đón bạn cùng lúc với mẹ mình, và mình mong hai bà mẹ sẽ vừa đi vừa
chuyện trò thật lâu để đường về chung của hai đứa mình dài thêm một tẹo.
Bạn
lớn thêm chút nữa, bạn dùng chữ "thích" cho bạn trai mà bạn để ý. Bạn
kể cho bạn bè của mình nghe là hôm nay bạn trai đó đội nón màu gì, nói
chuyện với bạn bao nhiêu lần, bạn thường xuyên theo mẹ qua nhà ngoại
chơi vì nhà bạn trai đó gần sát nhà ngoại để bạn có thể giả bộ ngồi
trước sân chơi cùng chị nhưng thực chất là nhìn lén bạn kia bước qua rồi
tự cười trong lòng. Xong tối về bạn bắt chước mấy chị ở trong phim ghi
nhật ký kể tùm lum tà la về ngày hôm nay của bạn, về cảm xúc còn chưa
kịp định hình hết mà khi 21 tuổi bạn không tài nào nhớ nổi những đoạn
nhật ký ngắn ngủn đó đang phiêu lưu ở xó xỉnh nào trong nhà. Hay mẹ đã
gom hết ấu thơ vụng dại của bạn đổi cho bà ve chai lấy mười mấy ngàn
không biết...
Rồi
tự nhiên bạn lớn lên rất nhanh, bạn bỏ qua nhiều thứ để khôn lớn nên
nhiều kỷ niệm chỉ còn là những cái bóng lửng lơ trên vách khi bạn đốt
đèn cầy. Bạn lớn lên bắt đầu đọc nhiều sách hơn một chút, xem nhiều phim
hơn nhiều chút, bạn cố gắng thay chữ "thích" bằng chữ "yêu" nhưng lúc
nào chữ "yêu" của bạn cũng sứt một miếng. Bạn không biết yêu như thế nào
cho phải, nhật ký của bạn dày thêm bằng những cảm xúc sến sẩm và kém
mộc mạc. Bạn nghĩ mình yêu người này vì trời ơi sao có người cười đẹp
như vậy, bạn nghĩ mình yêu người kia vì dáng người kia gầy quá sao giống
người này quá, bạn nghĩ mình yêu một người khác vì cái chạm tay đã tròn
cảm xúc hơn ngày xưa rất rất nhiều... Bạn nghĩ nhiều quá, mông lung quá
nên yêu thương của bạn cứ méo đi đằng nào, chẳng ai yêu lại bạn cả vì
chữ "yêu" của bạn luôn bị sứt mất một miếng.
Bạn
tủi thân nên dành hết chữ "yêu" cho mình. Bạn mắc chứng tự luyến ngày
một nặng hơn và yêu thương cho người khác chỉ còn lại chút vụn vằn như
tấm ri đô mỏng tang. Bạn yêu mình đến quên cả yêu người. Bạn hạnh phúc
với việc đó trong một thời gian rất lâu, cho đến một hôm tự nhiên ai đó
tình cờ bước vào thế giới của bạn rồi không chịu đi ra nữa, bạn lại cặm
cụi gói ghém miếng yêu thương sứt mẻ của mình mang đến để trước cổng nhà
người ta, nhấn chuông cửa rất lâu, rất lâu, nhưng bạn đã đứng đợi hết
mấy mùa Thu mà chẳng ai mở cửa cho bạn cả, chỉ có hàng rào tường vi vẫn
đỏ tươi lúc nào cũng như vẫy tay với bạn, nói rằng hãy chờ thêm chút nữa
đi vì ai đó chỉ trót ngủ quên thôi. Vì chút cỏn con ngọt nhạt đó mà bạn
vẫn kiên nhẫn đợi hoài mong ai đó một lần nghe thấy tiếng chuông mà hé
mở cánh cổng nhận lấy yêu thương của bạn, và làm đầy nó bằng yêu thương
cũng mẻ đâu mất một miếng nhưng sao khớp với của bạn quá chừng. Bạn mong
có nhiêu đó thôi. Vì bạn tin yêu thương có nghĩa là vừa vặn.
Nên giờ bạn vẫn đứng đợi dù lâu thật là lâu...
...
Mùa
Thu qua chưa được một nửa mà giờ bạn đang nghe "Mưa mùa Đông", vì bạn
yêu người viết ra bài này biết chừng nào, bằng một yêu thương thiếu đâu
mất một miếng.