Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Cuộc trò chuyện cô đơn bất tận...

Tôi mê sách từ nhỏ, có lẽ từ khi tôi biết đọc chữ. Cuốn sách đầu tiên tôi có được là do cha mua cho, đó là một cuốn truyện tranh rất mỏng có tên là “Con chim thần lửa”. Tôi nhớ hồi ấy tôi 7 tuổi, tự hào ghê gớm lắm vì có một cuốn truyện tranh nhiều màu, tôi đem khoe với các bạn nhưng tuyệt đối không cho ai mượn “báu vật” của mình.
Mỗi khi đi ngang bất cứ nhà sách nào tôi đều mê đắm nhưng chỉ dám đứng trước cửa nhìn những kệ sách cao ráo sạch sẽ được ngăn bằng những tấm kính mà không dám vào vì tôi không có tiền để mua. Nếu trốn vào nhà sách đọc “cọp” hoài thì bị xách lỗ tai đau thấu lên tới đầu. Tất cả tiền có được từ bán rau hay tiền mừng tuổi tôi đều vuốt thẳng, giấu một chỗ bí mật nào đấy rồi khi đã có một món “kha khá” tôi đem đến hiệu sách chọn mua một cuốn mình thích.
Ảnh minh họa
Tôi không nhớ đích xác mình có bao nhiêu cuốn sách, có lẽ hai ngàn hoặc hơn con số đó một ít nhưng tôi lại nhớ rất rõ cái cảm giác thời sinh viên cuối tháng nhận học bổng bạn bè hớn hở đi mua sắm thêm một số tư trang cá nhân còn tôi thì lại đem ra hiệu sách. Tôi nâng niu cuốn sách mua được, cẩn trọng lật từng trang để đọc, say mê đến quên bữa ăn, cũng chẳng để ý đến cậu bạn đã nhận lời “hẹn hò” phải chờ dài cổ ngoài ghế đá trước cửa phòng kí túc xá. Những: "Ruồi trâu", "Cuốn theo chiều gió", "Đồi gió hú", "Nghìn lẻ một đêm", "Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà", "Tiếng gọi nơi hoang dã", "Không gia đình", "Hoàng từ nhỏ", "Truyện ngắn Sêkhốp", "Truyện ngắn Môpaxăng"… đã dẫn dụ tôi vào một thế giới văn chương đầy màu sắc, khiến tâm hồn tôi tươi mới, giàu có, đầy đam mê… Thậm chí tôi từng ước mơ mình là một nhân viên thư viện, ước mơ này nằm kề bên ước mơ trở thành luật sư của tôi.
Nhiều năm sau, tôi đã viết được cuốn sách thứ nhất rồi cuốn thứ hai cho riêng mình… Cũng khát khao được ai đó nâng niu cuốn sách của mình trên tay, say mê những gì mình viết trong ấy… Và rồi tôi mỉm cười khi nhìn thấy trên kệ sách nhà mình có thêm một cuốn, hai cuốn mang tên mình. Tôi ngắm nghía những kệ sách, có những cuốn cũ, có những cuốn mới nằm bên nhau đến con số hàng ngàn và tự hào mình đã đọc hết chúng chứ không không mua về làm... dáng. Tôi ngưỡng mộ vô cùng những người thầm lặng, khiêm tốn được đề tên phía sau cuốn sách ấy. Chẳng ai nhớ đến tên của họ. Nhưng chính họ đã tạo nên số phận một cuốn sách: những Biên Tập Viên. Tôi cảm thấy vui và nghĩ đến một lúc nào đó tôi sẽ tham gia vào quá trình hình thành, ra đời một cuốn sách.
Đường đời nhiều lối rẽ, đến một ngày tôi làm việc cho một Nhà Xuất Bản… Điều đầu tiên tôi nhận ra là mình đọc… không nhiều…! Dù đã có lần tôi tự hào bởi mình đã đọc đến hàng ngàn cuốn sách. Tôi nhận ra phía sau một cuốn sách là những câu chuyện đẹp về sự hy sinh, nhường nhịn, trách nhiệm, trăn trở… của những người làm sách. Cho dù họ chưa bao giờ được gọi là “những người sinh ra” một cuốn sách, họ lẫn lộn đâu đó trong hàng ngàn công việc nối tiếp nhau và hiển hiện rất khiêm tốn phía sau cùng của trang sách, nơi ít ai chú ý đến.
Mẹ tôi rất hay chữ và mê sách. Mẹ đọc gần hết những cuốn sách tôi mang về nhà. Cho đến khi người phải nằm liệt giường vì bệnh tật, mẹ vẫn hay bảo tôi đọc sách cho người nghe.
Chiều nay, khi một cuốn sách ra đời trang cuối có tên của tôi, nho nhỏ… Tôi cầm lên ngắm nghía chợt giật mình khi nhớ ra tôi chưa từng mua bất cứ cuốn sách nào tặng mẹ. Mẹ chỉ đọc “ké” những cuốn sách tôi thích. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi mẹ thích cuốn sách nào và hoàn toàn không biết đến điều giản dị, thường tình ấy…
Khi nhớ ra những điều này thì dù muốn tôi cũng chẳng thể thực hiện nữa rồi khi mẹ tôi đã theo ông bà về cõi vô cùng.
Chỉ còn tôi và những cuốn sách trong cuộc trò chuyện cô đơn bất tận…