Phố những ngày mưa
Người vẫn đi về qua phố
Những vòng xe hối hả, lặng thinh
Phố thênh thang không nhớ nổi nụ cười.
Phố những ngày mưa
Trời vào Thu nồng nàn hương hoa sữa
Những "con đường có lá me bay"
Người yêu nhau nên phố cũng dịu dàng.
Vào
Thu. Phố nơi em không ngớt những cơn mưa. Những hàng cây rũ buồn bên
phố, gió như roi quất vào da thịt. Phố vào Thu, mênh mang trong lòng,
mênh mang cùng phố. Nếu chỉ có bước chân em thì có lẽ phố buồn đến rũ
rượi, bởi những bước chân vô định, bởi những lo toan nên thấy trống
vắng, phố như không người, hối hả, ngược xuôi...
Sáng
nay, em gặp đôi tình nhân trên phố. Họ yêu nhau, họ đón đưa nhau. Nhìn
vào họ mà phố bớt quạnh hiu. Em chợt nghĩ, nơi thành phố anh đang ở, sẽ
có những con đường thật đẹp, trời vào Thu cũng trong xanh hơn, ở nơi đó,
chắc hẳn có nhiều đôi tình nhân đón đưa nhau!? Nơi anh ở, phố có dịu
dàng!?
Phải
rồi, nếu tình yêu được trao và được nhận thì cuộc sống cũng đẹp hơn
nhiều, phố sẽ rộn ràng, mùa Thu cũng sẽ ngát hương hoa! Em vẫn trao đi
những nồng nàn vốn có, vậy mà, sao phố vẫn cô đơn?!
Phố những ngày mưa! Nơi em, phố trôi nghiêng, nỗi nhớ cũng trôi nghiêng... phía anh không đợi! Anh có về qua phố sáng nay!?
Anh có về qua phố sáng nay
Có gọi tên em nồng nàn nỗi nhớ?
Anh có gặp đôi tình nhân trên phố
Nhớ đến em... da diết một nụ cười!...