Ngày
hôm qua, có cơn mưa rào tạt ngang qua con phố, mưa lạnh lùng lăn trên
má như những giọt kí ức buồn. Em bước đi giữa màn mưa trắng xóa, chơi
vơi giữa hàng vạn cô đơn. Ngày hôm qua, em yêu mưa hơn cả bản thân mình,
cứ để mặc mưa vây quanh em lạnh buốt. Em ngước nhìn bầu trời xám xịt,
mây đen đặc quánh che lấp từng tia sáng mỏng manh, bàn tay lạnh cóng cố
miết lấy ghi-đông xe giữa hàng trăm con người đang hòa vào nhau trong
hối hả. Mưa là hạnh phúc, mưa đã từng tha thiết với em trong mối tình
đầu, réo rắt trong tim những nốt nhạc yêu cuộc sống. Mưa Sài Gòn chỉ đến
sau mùa khô đăng đẵng, những ngày tháng dông dài hằn lại vết đợi chờ,
em mong mưa như cây cỏ sắp héo khô. Mưa là nhớ, nỗi niềm da diết được
nghe tiếng nước khẽ rơi trên mái tôn mỗi chiều muộn, em ấm áp bên ly
café nóng nhìn mưa tha thẩn dạo qua những ngọn cây. Và mưa, là hy vọng
của một cô bé vừa mở cửa trái tim, khát khao được chạm vào màu hồng hạnh
phúc.
Nếu
đổ lỗi cho thời gian đã làm tình yêu của em dành cho mưa phai nhạt thì
có lẽ em ích kỉ và vô tâm quá. Sự thường nhật tất nhiên chẳng mãi được
mong chờ, mỗi năm một lần mưa đến như vòng xoay của tạo hóa. Em hòa mình
vào cuộc sống hơn trước, biết quý bản thân mình hơn trước thì hẳn tình
yêu ấy sẽ âm thầm và bình lặng nhiều hơn. Biết bao nhiêu mùa mưa đã đi
qua, bao nhiêu hạnh phúc, mong chờ, hy vọng, cô bé ngày nào chỉ biết hòa
vào mưa để những cảm xúc riêng ùa ra như mưa trút xuống. Ngày hôm nay
em đã biết yêu mưa theo cái cách con người ta nên yêu và cần phải yêu.
Em thu mình trong góc quán nhỏ, không phải chạy trốn mà lặng lẽ bên tách
café ấm áp với người yêu thương, ngắm những giọt buồn thánh thót ngoài
khung cửa. Mưa vẫn là nhớ, là mong, là hạnh phúc, nhưng nỗi buồn em
không chờ để vỡ òa theo những cơn mưa bất chợt mà lắng lại rồi tan loãng
với tách café mỗi buổi chiều vắng nắng. Em vẫn nhớ mong mưa da diết như
những ngày đầu biết đến tình yêu, chỉ khác rằng không còn thổn thức và
trằn trọc như thể em đang mong chờ cuộc sống. Nhưng mưa vẫn thế, phải
không, dù qua bao nhiêu thay đổi, mưa vẫn thế. Vẫn có lúc nhẹ nhàng, sâu
lắng, có lúc ào ào như cơn giận của tự nhiên, vẫn vô tình trút lên tâm
tư em chôn chặt, xối dòng nước lạnh vào nỗi buồn miên man. Mưa đánh thức
những yêu thương đang say ngủ, cuốn cảm xúc em theo những chiếc lá
vàng, mưa đem cả thoáng chạnh lòng vào tách café ngọt, khẽ nhắc em hãy
biết nghĩ đến bản thân mình… Đã có lúc em thèm một lý do để thôi không
yêu mưa như thế.
Tiếng
Thu se sẽ đánh thức yêu thương mãnh liệt trong em, rồi em sẽ ước ao một
tình yêu không hẹn trước. Em sẽ lại được ôm chặt lấy anh trong cái khát
khao đến cháy lòng, nắm giữ bàn tay anh như nâng niu một hạnh phúc. Anh
là mưa mỗi khi gió Thu về khẽ lạnh, âu yếm bờ vai em mỏng manh giữa con
phố cô đơn. Em đã từng mong chờ anh như Thu chờ những cơn mưa rào dịu
nhẹ, cuốn lá vàng rơi như cuốn nỗi buồn ra khỏi tâm trí em. Thu đến rồi
đi như quy luật của tạo hóa, Thu gõ cửa tình yêu rồi lặng lẽ đến hững
hờ, rồi em cứ mãi mộng về một chiều Thu như thế, một chiều Thu anh đến
cùng cơn mưa.