Sáng nay, trước khi đi làm, em đã xem phần còn lại của bộ phim "No Strings Attached".
Đó là câu chuyện của hai bạn trẻ, họ đến với nhau không vì tình yêu mà
vì một mục đích vụ lợi khác. Cho đến một hôm, họ cảm thấy chán nản điều
đó, cả hai gây cho nhau sự tổn thương nặng nề và cô gái bỏ đi… Một thời
gian không dài, biến cố nho nhỏ xẩy ra với chàng trai… Đứng trước cổng
bệnh viện chàng trai đã gọi điện thoại cho cô gái và anh ấy chết lặng đi
không nói được lời nào khi thấy cô gái ở ngay phía trước mặt. Cô gái
bước đến, mắt chàng trai mở to kiên quyết và đưa tay ngăn cô ấy, anh ấy
nói rõ từng tiếng một: “Khoan, em đừng bước tới. Vì nếu em bước đến gần
anh hơn, anh sẽ không thể để em ra đi!”. Cuối phim là hình ảnh đôi bàn
tay nắm chặt, họ đã nắm rất chặt tay nhau.
Em không chú ý gì đến bộ phim, chỉ là xem giải trí và đó cũng không
phải là một kiệt tác điện ảnh để em phải lưu tâm. Nhưng em đã không thể
bỏ qua lời của chàng trai… Em đã từng nghĩ: “Những người yêu nhau dù xa
nhau bao lâu, ở khoảng cách nào, trải qua những biến cố gì rồi một ngày
họ sẽ tìm về với nhau. Cuộc đời này vốn dĩ là một vòng xoay lớn. Và khi
đi hết vòng tròn ấy, chúng ta sẽ gặp lại nhau… Có khác chăng là khoảng
thời gian ấy mất bao lâu mà thôi…”
Anh đã đọc “Cưỡng cơn gió bấc” của Daniel Glattauer chưa? Đó
là câu chuyện tình khác thường giữa hai người chưa bao giờ thấy mặt nhau
nhưng say mê nhau qua email. Người ta bảo rằng cuốn tiểu thuyết là một
trong những đối thoại tâm giao nhiều ma lực nhất và thông minh nhất của
văn chương đương đại. Volker Hage cho rằng cuốn sách tạo nên cơn địa
trấn là bởi nó đã khơi nên cái nguồn chưa ai khơi, xoa dịu thế giới
phẳng mà những con người trong ấy sống quá gấp, yêu quá vội, vội đến mức
không biết tình yêu ấy còn nguyên ý nghĩa hay chỉ là một sự lắp ghép,
rời rạc vụng về.
Hơn 3 năm trước, trong một chuyến xuôi về phương Bắc, em đã tìm mua cuốn tiểu thuyết ấy cho mình.
Mùa Thu cách đây nhiều năm, nơi này là một nơi hoang vắng, chỉ có vài
người bạn lui tới. Cô gái không bao giờ để ý những gì cô viết tác động
đến ai, ai sẽ nghĩ gì. Một thế giới riêng biệt, những câu chuyện riêng
biệt. Có khi thưa vắng nhưng cũng có khi ồ ạt. Tín hiệu được truyền đi
chậm chạp, lặng lẽ… Ở một nơi nào đó, trong không gian nào có một người
đã đón nhận tín hiệu ấy một cách vô tình và âm thầm. Hai con người bất
kì tồn tại trên thế giới, chưa từng gặp nhau, chưa từng biết bất cứ một
thông tin gì về nhau và lại càng chưa bao giờ có ý tưởng sẽ làm quen với
nhau, họ thật sự được cách li khỏi thế giới hiện thực. Cũng như Emmi và
Leo họ bắt đầu bằng những email… Câu chuyện của họ tiếp diễn mỗi ngày,
đều đặn, nó lẫn với hàng triệu triệu những câu chuyện khác trong một thế
giới đầy biến động và bất ổn. Một thế giới khác được hình thành với bầu
trời cao rộng, gió hát cùng mây trắng, nắng vàng, trời xanh, không khí
trong veo, hoa trổ bốn mùa, sự cô đơn thường trực ở một góc khuất của
những con người hiện đại được xoa dịu bằng ấp iu, trìu mến.
Mùa Thu năm ấy như kéo dài như vĩnh viễn…
Họ gặp nhau hoàn toàn bằng tín hiệu, bằng kí tự thay lời nói, hai trái
tim khao khát thay đổi, tìm kiếm và khám phá. Nhưng trước tiên không
phải là tình yêu, mà là khám phá một thế giới trong một con người xa lạ
mà họ chưa bao giờ biết mặt. Những lá thư và thế giới ảo cuốn hút họ, họ
chia sẻ mọi trải nghiệm trong cuộc sống. Họ yêu những dòng chữ, yêu
những câu nói thông minh, yêu những nghi ngờ, yêu con người mà họ tưởng
tượng được, yêu cái máy tính... yêu những gì có vẻ như không thật, nhưng
thực sự họ chưa bao giờ dám gặp nhau ngoài đời. Đơn giản là họ sợ. Dù
sao cuộc sống thực tế cũng không đơn giản như những câu chuyện nhỏ họ
vẫn kể cho nhau nghe mỗi ngày.
Đến một lúc nào đó họ bỗng nhận ra họ không thể khước từ một tình cảm
mới lạ chợt đến. Một tình bạn, một tình yêu đang lớn dần lên qua
những email chỉ cách nhau vài giây, vài phút và cũng có thể là vài ngày.
Xen lẫn giữa những email im lặng đến nghẹt tim ấy là tình yêu, một tình
yêu đang lớn dần lên. Và điều đặc biệt là khoảng cách thời gian trả lời
email càng lâu thì tình yêu của họ thực sự lại bước qua một giới hạn
mới.
Nhưng mùa Thu không vĩnh viễn như họ vẫn tưởng tượng.
Áp lực cuộc sống đè nặng lên cả hai trái tim. Họ cảm thấy nếu bước ra
ngoài ấy, những ham muốn tầm thường, xấu xa lại làm họ mất đi rất nhiều
thứ tốt đẹp. Họ giận hờn nhau, nguyền rủa chính mình... Họ vật vã trong
ham muốn tột bậc muốn một lần được gặp cái con người mà họ đã yêu tha
thiết qua email. Tình cảm của họ thật sự đã rời khỏi màn hình…
Và chuyện gì sẽ xảy ra.
Tình yêu sẽ nở rộ?
Họ sẽ chìm đắm trong hạnh phúc?...
Nhưng tất cả đều không như họ mong muốn, mọi thứ đã rẽ sang hướng khác,
câu chuyện dường như có một cái kết làm người ta phải nhói tim, phải
nhức nhối, phải ngộp thở và rã rời. Ngôi sao nhỏ xuất hiện, sáng lên như
một tia hy vọng nhưng ngôi sao nhỏ không thể xoa dịu được những biến cố
đã đến, những căng thẳng đã diễn ra, những trách hờn mỗi ngày mỗi
nhiều, những mỏi mệt thất vọng liên tiếp dìm cả hai xuống. Ngôi sao nhỏ
vẫn sáng nhưng ở một phương trời khác… Rất xa…
Câu chuyện dường như kết thúc…
Mùa Thu dường như đã chết. Không có bất kì dấu hiệu hồi sinh nào. Cho
dù bốn mùa của vũ trụ vẫn xoay chuyển. Một mùa Thu vô hồn đến và đi,
không đọng lại trong không gian huyền diệu đã từng có kia bất kì dấu vết
nào…
Mùa Đông tái tê… tái tê… xám ngắt… lạnh lùng… dài… dài mãi… dài mãi… mãi mãi…
Anh đừng vội hoảng hốt bởi dấu chấm than bàng hoàng kia. Bởi bất kì ai
đã yêu đến tận cùng họ sẽ xem đó là tình yêu lớn trong đời và dù trong
đau khổ họ vẫn tin, vẫn hạnh phúc với tình yêu ấy. Những hận thù (nếu
có), những trả giá (nếu có), những hành xử hằn học hoặc dã man hơn đến
mức ghiết chết nhau… Anh đừng tin đó là tình yêu. Đó không phải tình yêu
đâu! Họ chỉ mượn cái vỏ của tình yêu để ngụy tạo cho những cái không
bao giờ thuộc về tình yêu! Điều đó tựa như họ đang yêu cuồng say nhưng
lại quên mất người yêu mình là ai. Bởi trong ý nghĩ, họ chỉ ve vuốt
chính sự ích kỉ riêng mình, cảm giác riêng mình…
Hai người yêu nhau trong câu chuyện em đang kể, em không rõ họ đã như
thế nào trong khoảng thời gian rất dài sau những dòng chữ khô khốc. Họ
thật sự không từng gặp nhau nữa, thậm chí cả một tín hiệu nhỏ nhoi cũng
không được phát đi… Mọi thứ như đã vỡ vụn, dường như đó chỉ là một trò
chơi, một trò chơi giữa hai con người đang thấy cuộc sống của mình nhàm
chám. Hoặc chàng trai kia chỉ cần một cuộc phiêu lưu thú vị, nhiều cung
bậc cảm xúc và đến khi không cần nữa sẽ kết thúc hành trình ấy một cách
lạnh lùng. Dường như họ đã quên mất những gì họ từng viết cho nhau. Mọi
lời nói, hành động đều trở nên trần tục, không có giá trị, không còn bất
cứ sự xúc động nào. Họ - hai người yêu nhau – chẳng là gì cả, chẳng còn
gì sót lại, chỉ còn là hai con người lạ lẫm với một quá khứ ảo giẻ
rách, không đáng một xu để lưu tâm, với cái quá khứ đã được bôi vẽ quá
nhiều màu sắc để khi soi ra dưới ánh sáng mặt trời trở nên kệch cỡm…
Hãy khoan những khó chịu đang dâng lên bởi những điều tưởng chừng như
lên án, kết tội kia. Bởi lẽ, mọi phán đoán ở trên đã sai… Thậm chí trở
thành tội lỗi… Câu chuyện tình yêu của hai người yêu nhau vẫn đẹp, đẹp
theo một cách khác, riêng biệt, lạ lùng. Bởi một bước ngoặt mới. Một
bước ngoặc nối tiếp bầu trời xanh, mây rất trắng, nắng rất vàng, gió vi
vút qua những ngọn đồi ngát hương hoa…
Trước khi em kể tiếp, em có một câu hỏi dành cho anh. Anh đã từng xem qua một bộ phim khá nổi tiếng có tựa đề “You’ve got mail”
do Tom Hanks và Meg Ryan đong vai chính, đạo diễn là Rora Ephron chưa?
Nếu đã xem anh sẽ thấy câu chuyện em kể tương tự như bộ phim ấy. Còn nếu
chưa, thì còn chần chờ gì nữa, anh hãy bớt chút thời gian “toan tính”
của anh để mà xem đi… Sẽ rất dễ chịu đấy!
Còn bây giờ, anh hãy rời khởi màn hình máy vi tính, rót một tách trà,
uống thật chậm, thở thật sâu rồi hãy nhìn ra phía cửa sổ… Khi đã thật
thoải mái anh hãy trở lại và đọc tiếp phần thứ 2 của câu chuyện này!
Daniel Glattauer, ông ấy đã bàng hoàng nhận ra bản thân mình không thể
điều khiển hành động của Leo và Emmi những nhân vật trong tiểu thuyết
ông đang viết. “Cưỡng cơn gió bấc” được khép lại trong rất
nhiều đau đớn, hẫng hụt, vô vọng… Nhưng một ngày đẹp trời nào đó điều
tuyệt vời đã lại đến Leo và Emmi đã trở lại tìm nhau trong “Con sóng thứ bảy”.
Cô gái đã trở nên thông minh, hài hước, duyên dáng, ngọt ngào, tự tin
lên rất nhiều. Chàng trai đã trở nên đẹp đẽ, trí tuệ, minh triết, đắm
say hơn… Hai người yêu nhau từ một mùa Thu cách đây nhiều năm đã tìm lại
được nhau, dìu nhau trong cơn say của một thứ men tình ái tạo ra những
giọt rượu nồng nàn nhất, say mê bất tận mà ai cũng mong muốn có được
trong cuộc đời này.
Phần hai của câu chuyện, em không vội kể đâu… Phải chừa lại để anh biết nóng lòng và chờ đợi đã chứ…
Có một điều em có thể tiết lộ trước để anh bớt hồi hộp: Khi cơn sóng
thứ bảy ấp đến, mùa Thu đã hồi sinh và đẹp đẽ hơn bao giờ hết…
P/s: Đang là mùa lá me bay. Sáng nay có việc đi qua đường Nguyễn Du
(đường Gia Long cũ) mình đã bảo anh tài xế taxi đi chậm một chút… Con
đường có lá me bay đẹp nhất Sài Gòn… Mình đang đi giữa mùa Thu ở một
thành phố xa lạ…