Tưởng tượng trong 1
buổi chiều đầy mưa, tôi cùng chị, hai người ngồi sát bên khung cửa sổ
của 1 quán café nhỏ. Chị ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da rất trắng, mỉm
cười nhìn tôi rất lâu. Tôi hỏi về công việc và gia đình chị ấy, chị nói
mình chưa có thời gian để lo việc đó. Tôi lại hỏi tiếp, chị chỉ mới 25
tuổi, còn rất nhiều thời gian ở phía trước, tại sao lại không đủ, tại
sao lại nói thời gian là rất khan hiếm??
- Bởi vì chị không quý trọng thời gian em à.
- Bởi vì tuổi trẻ chị trôi qua vô ích, em à.
- Bởi
vì, chị thật sự muốn sống an phận thủ thường. Và khi nhìn lại gần 26
năm sống trên đời, chị thấy mình sống quá bình thường, bình thường đến
mức chị cảm thấy căm hận, phẫn uất, thậm chí là muốn hét lớn lên.
Tôi trầm ngâm, khẽ
nhấp một ngụm cappuchino. Chẳng hiểu sao lần thứ n lần sau bao ngày
không gặp chị, tôi lại cảm thấy cappuchino có vị đắng nghét. Hay nhân
viên quên không cho một ít sữa đặc nhỉ?
- Ai
nói chị sống bình thường? – Tôi gân cổ cãi - Chị cũng có công việc ở
một ngân hàng lớn ở thành phố, rồi còn có 1 người bạn trai giàu có
thương yêu chị hết mực. Tại sao chị lại nói mình sống bình thường?
Chị vẫn giữ vẻ mặt tĩnh như nước nhìn tôi:
- Em
à, sống bình thường tức là chúng ta đã vô trách nhiệm với cuộc đời mình
đấy. Làm ngân hàng lớn ư, cũng chỉ là nhân viên bình thường, còn bạn
trai giàu có ư? Kì thực chị chỉ đi theo con đường của cha mẹ, và anh ấy
dù có yêu thương chị, nhưng chị luôn có chút toan tính với sự nghiệp của
anh ta.
- …
- Chúng ta đang sống trong 1 thế giới đầy tính toán, em à.
Câu cuối cùng chị
thốt ra, khiến tôi hơi hoảng hồn. Dù gì tôi cũng chỉ mới là tân sinh
viên, nghe đến viễn cảnh tương lai tự nhiên lại cảm thấy cực kì ảm đạm.
Vậy ra tự chỉ cảm thấy mình chỉ là một người không thành công sao? Tôi
cho rằng nếu tổng thống Nga Putin không tự thoả mãn với tham vọng của
mình, ông ấy cũng nói mình không-thành-công-cho-lắm. Thực sự rất nực
cười!
Chúng tôi nói vài
câu gì đó cho đến khi mưa tạnh hẳn. Ngày chia tay, tôi cảm thấy có điều
gì không ổn ở chị. Trước đây, chị sống khá vui tươi, phóng túng. Bây giờ
mới chỉ vài tháng, con người chị đã thay đổi hẳn, gọi là trầm ngâm,
thích chiêm nghiệm triết lý cuộc sống hay gì gì đó, chính tôi cũng chẳng
rõ nữa.
Tưởng tượng cũng ở
một buổi chiều mưa khác, tôi đi đến đám tang chị. Không kèn hoa, không
cờ trống linh đình, mặc dù cha mẹ chị ấy cũng đủ sức chi trả. Chị mất
sau cuộc nói chuyện hôm đó khoảng 4 tháng. Khi nghe tin này, tôi cực kì
sốc, bỗng nhiên những lời chị nói ngày đầu hiện về như một cuốn phim
quay chậm. Chị chết rồi! Không có thời gian! Sống an phận thủ thường!
Tôi lọc ra trong kí ức những câu nói của chị, lặng lẽ đứng nhìn bài vị.
- Con
bé nó bị bệnh ung thư máu, phải điều trị ở bên Singapo mà cũng không
qua nổi. – Mẹ chị khóc nấc từng tiếng – Nó nói trước khi chết cũng muốn
đi du lịch, làm nhiều điều gì đó có ích cho đời. Thế là gia đình đem nó
đến trại trẻ mồ côi, phát quà cho các bé. Nào ngờ, sức khoẻ nó yếu quá,
đến bế một đứa lên cũng chẳng thể nào bế nổi. Nó mạnh mẽ lắm, không hề
kêu than, chỉ mỉm cười nói rằng đã lãng phí quá nhiều thời gian khi còn
khoẻ mạnh thôi!
Tôi trầm ngâm, thậm chí lúc về tôi cũng chẳng nói chuyện với ai.
Tôi dành ra vài ngày, một tuần, thậm chí là vài tháng để suy nghĩ. Chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.
Tưởng tượng rằng
một ngày trời nắng, tôi gặp bạn. Bạn có ngoại hình bình thường, nước da
ngăm đen vì đi nắng quá nhiều, nhưng lúc nào nụ cười cũng thường trực
trên môi. Hội bạn thân của bạn gọi bạn bằng cái tên “Thanh niên không
biết mệt”. Bạn đi nhiều, hiểu biết rộng, dấu chân bạn đã chạm đến gần
như cả chục nước. Bạn biết mình viết lách không giỏi, nhưng rất chăm chỉ
ghi nhật kí. Cuộc sống của bạn không giây nào nhàm chán, có lẽ vì bạn
biết tận dụng thời gian 1 cách triệt để. Bạn bận rộn vừa đủ, nhưng cũng
thư giãn vừa đủ. Bạn thất bại quá nhiều, nhưng không bao giờ nản chí.
Bạn nói với tôi rằng “Sống trên đời phải có thành tựu, dù không lớn
nhưng cũng phải có. Chẳng lẽ ấy tính để đời chúng ta trôi đi 1 cách lãng
nhách, đến khi mất đi chỉ có cha mẹ khóc thương thôi sao?”
Tưởng tượng đến
một ngày nào đó, tôi và bạn, hai người cùng già đi. Tôi biết, bạn vừa
xuất bản một quyển sách bán rất chạy, nên đang hấp tấp trên đường đến
nhà sách. Bạn không còn sức trẻ như xưa nữa, nhưng bạn luôn được nhiều
người thăm nom, an ủi. Bạn phát hiện mình bị căn bệnh di căn lên não,
chỉ có thể sống được vài tháng. Trong thời gian đó, bạn vẫn tiếp tục
viết sách, tiếp nối thành công của cuốn sách trước. Bạn mất 15 năm để
xuất bản cuốn sách đầu tiên, và mất vài tháng để ra cuốn sách tiếp theo.
Ngày cuốn sách thứ 2 ra đời, cũng là ngày mất của bạn. Cuốn sách thứ 2
bạn viết trong thời gian dưỡng bệnh còn thành công về mặt thương mại hơn
cuốn thứ nhất. Nếu người đọc để ý ở những dòng cám ơn, có thể thấy bạn
chỉ viết một câu ngắn gọn “ Cuộc đời là hữu hạn, hãy sống sao cho thật
vô hạn”.
Tưởng tượng một
ngày không xa nữa, tôi về bên kia thế giới. Tôi không biết mình để cho
đời thành tựu gì, nhưng tôi biết nếu đạt được thành tựu, thì chính tôi
sẽ mỉm cười chúc mình đầu tiên. Tôi yêu cuộc đời này nhiều lắm, nhưng
tôi tự hứa sẽ không sống an phận thủ thường như bất kì ai khác. Kì thực,
khi nhìn lại quãng thời gian lúc trẻ của tôi, tôi đã có những giây phút
huy hoàng như bạn.
Phải, tôi không thể thua bạn.
Chúng ta không ai được phép thua bạn.