Có
một miếng bánh cáy ngọt lự cắn dở trên bàn. Ngọt quá mình không ăn nổi.
Vứt lăn lóc trên tờ giấy nháp. Cuối giờ sẽ định đoạt số phận của nó là
vứt vào thùng rác. Mình ngồi lướt web.
.
Mùi
bánh ngọt thơm quyến rũ những con kiến nhỏ. Ban đầu, một chú kiến gió
đen sì thập thò vừa đi vừa huơ huơ hai cái râu để đánh hơi. Khi phát
hiện được mục tiêu chú ta phi vèo đến bên miếng bánh. Hít hà... chấm
mút... thẩm định... chú ta thốt lên "A, một miếng mồi ngon, phải thông
báo ngay cho đồng đội". Chú kiến đánh dấu miếng mồi và quay trở lại tìm
bạn, vừa đi vừa kêu toáng lên "đến đây đến đây". Như có phép thần, một
chú kiến gió khác giống y chang xuất hiện. Hai chú cụng râu phát và nhận
thông tin rồi tiếp tục đi tìm những chú kiến khác đang kiếm mồi quanh
đây với tinh thần khẩn trương, hoan hỉ chả khác gì mình lúc chuẩn bị
chia tiền.
Ảnh minh họa
.
Một
lát sau, một con, hai con, ba con..., một bầy kiến gió xúm đen xúm đỏ
bu quanh miếng bánh cáy rồi mỗi nhóm chừng 3 - 4 con ngoạm một miếng bé
xíu xìu xiu tha về tổ. Bọn chúng hân hoan vừa kéo miếng bánh đi như chạy
vừa phát tín hiệu "có mồi có mồi". Bọn chúng chạy với tốc độ nhanh như
gió. Chắc vì thế mà người ta gọi chúng là kiến gió (cái này mình lười
hỏi bác "Gu gồ"). Chưa đầy một phút sau cả đàn kiến đen phi như bay đến
chiếc bàn. Bọn chúng đi ngang đi dọc không có hàng lối trật tự như các
loài kiến khác. Chân dài và cao lênh khênh khua khoắng ngược xuôi. Bò
tới bò lui tiến về miếng bánh. Bầy kiến bu lại mổ xẻ chia nhỏ miếng bánh
rồi từng nhóm từng nhóm cõng về tổ. Khuân một lúc hết sạch miếng bánh
to đùng, lũ kiến vẫn khỏe và hăng hái như lúc mới đến, chạy loăng quăng
trên mặt bàn tìm kiếm nốt những mảnh nhỏ rơi vãi. Giờ thì mặt bàn sạch
bách, bọn chúng bò cả lên tay mình tìm kiếm. Một con, hai con, lúc đầu
còn để yên cho nó bò lên, sau đó ba con, bốn con... cả lũ bò lên cánh
tay trần, da thịt nhột nhạt ứ chịu được. Mình đuổi. Mình phùng má thổi
phù phù. Bọn kiến gió cẳng cao dạt vào một góc, lổn nhổn đen sì sì,
choáng váng, ngọ nguậy... phát tín hiệu nguy hiểm rồi lấy lại thăng bằng
lướt như bay đi tìm mồi chỗ khác.
.
Từ
nhỏ đến giờ mình vẫn thích những câu chuyện về đàn kiến cùng những đức
tính đáng học tập của loài kiến nói chung. Thi thoảng có dịp mình vẫn
thích thú khi quan sát lũ kiến di chuyển, tìm mồi, phát tín hiệu, cầu
cứu, bỏ chạy... Nhiều điều khác nữa mà con người ngày nay phải học hỏi
như: tinh thần đoàn kết, đùm bọc thương yêu nhau, tinh thần làm việc
tích cực, hăng hái... Nói đến đây lại liên tưởng đến việc mấy bữa nay
mình rảnh việc ngồi lướt web gõ ba dòng linh tinh này, áy náy không muốn
bàn về những đức tính đáng học tập của bầy kiến nữa.
.
Chợt
nhớ ra nhà mình khá nhiều kiến. Ban đầu là bầy kiến hôi loe ngoe trong
lọ thuốc si rô của Bôn. Bọn này quốc tịch ở trường mầm non của Bôn nhập
cư trái phép vào nhà mình rồi con đàn cháu đống bành trướng tấn công cả
lọ đường, lọ mỡ. Sau đó là kiến vàng. Loại này không biết từ đâu đến. Có
rất ít nhưng chẳng may tóm được giò của Bôn nó cắn cho sưng vù. Mình
vẫn còn thấy may và không hiểu tại sao nó không cắn em Kèo cút kít. Kế
tiếp là lũ kiến đen, bọn này phàm ăn, cái gì cũng bu vào, kể cả cốc nước
trắng. Mình giao nhiệm vụ cho chồng tìm biện pháp đuổi kiến. Chồng ừ hử
ngày này qua ngày khác. Vợ hỏi thì bảo "đang nghiên cứu, khó lắm em
tưởng" (chắc hẳn nhiệm vụ này được nâng thành dự án). Đến lúc mình giục
rát quá thì phán "Anh nghiên cứu kĩ rồi. Các loại thuốc diệt kiến có hại
cho trẻ em và không diệt hết được đâu. Nơi nào có thức ăn nơi đó còn có
kiến. Cách tốt nhất là mình không tạo ra nguồn thức ăn cho nó". Nói thế
có nghĩa bà Bình tự hiểu bà phải lau nhà, lau bếp sạch bóng soi gương
được, Bôn ăn cơm không được rơi vãi, em Kèo đừng có mũi dãi, còn mẹ thì
miễn ăn vặt.
.
Mình
quyết tâm nghiên cứu tiếp dự án đuổi kiến của chồng. May sao mua được
lọ tinh dầu xịt côn trùng rất hiệu quả lại có tính từ bi bác ái: chỉ làm
kiến sợ mà bỏ đi chứ không làm nó chết lăn quay như các loại thuốc xịt
côn trùng khác. Mỗi tội cái mùi hắc hắc giống y mùi xà phòng bánh Liên
Xô ngày trước. Mỗi lần xịt xong hít phải mình lại hắt xì nước mắt nước
mũi dào dạt. Vì thế mà mình không dám xịt cả nhà một lúc, mình chọn
phương án mỗi hôm xịt một góc nhỏ trong nhà. Quả thật, góc đó không có
con kiến nào bén mảng. Gián thì chết lăn quay (đáng đời, mình ghét
gián). Hi vọng bọn kiến bai bai lịch sự như Kèo vẫy đuổi khách chứ không
xịt góc này chạy góc kia thì mệt cái mũi của mình.
.
Lan Tường
P.s:
Chưa khi nào mình có mong muốn làm việc dữ dội bằng lúc khủng hoảng
kinh tế thế này. Nhớ dạo có bầu Kèo làm việc căng quá tối về kêu la bố
con nhà Bôn om sòm. Rằng: "nằm xa ra, cả ngày làm việc mệt mỏi, đêm về
lại không ngủ được thì làm sao Kèo lớn được" thế nhưng khi hai bố con
hắn điếc tai quá kéo nhau sang phòng bên ngủ thì mình nằm đập chân khóc
váng lên "Ối giời ơi, không biết thương, biết người ta sợ tối mà còn bỏ
đi chỗ khác", hehe. Nghĩ lại nhiều lúc cũng thấy buồn cười. Mệt mỏi thì
dễ cáu. Cáu quá có người không chịu nổi cũng vặc lại: "Em là bà tướng
của cái nhà này à?"
Đợt này rảnh rỗi ít việc cũng mệt mỏi chả kém. Mình đúng là... tham lam vô độ mà.