Khá lâu rồi chẳng viết gì cho anh và
mình, kể từ ngày từ chối lời hứa hẹn bên nhau. Để hôm nay, khi nhìn
hoàng hôn chảy tràn lên bãi cỏ, nhìn bóng mình đổ dài hiu quạnh chìm
trong ánh sáng cuối ngày. Cô nghe như mọi thứ tràn úa về lung linh trăn
trở, nghe như nợ nhau một lời xin lỗi, một sự hàm ơn. Thôi thì duyên do
người tạo còn số phận do trời.
Chiều hoàng hôn thật đẹp. Cô thả hồn
bắt nhịp theo lời gió vi vu. Nghe tình phiêu lãng bóng hoàng hôn. Lắng
nghe tiếng thở dài không nguôi day dứt. Cô chỉ còn lại góc kỷ niệm nhỏ
bé của anh, từ ánh mắt sâu lắng ẩn hình bóng cô, đến những yêu thương
ngọt ngào thầm lặng dành riêng cô. Mong manh quá vì giữa cô và anh chỉ
có sự rạn vỡ của bóng tối và một tình yêu đơn phương thầm lặng.
Tháng 8 đã thu chưa, mà lá vàng toan
rơi rụng. Nắng hạ buồn cứ xôn xao ngày tình không hắt bóng. Những cơn
gió nhẹ trôi dần qua kẽ tay, luồn qua tán cây, ngọn cỏ, những tiếng xào
xạc của mầm non tựa như tiếng gọi từ hư vô. Tình cảm đang cách lòng phải
lướt qua mọi chống chếnh của thời gian, lướt theo dòng chảy nhạt nắng.
Với anh, tình yêu là cho đi mà không hối tiếc, anh trút lòng yêu mà
không biết cách nhận lại. Với cô đó là sự day dứt khi anh cứ thầm lặng
bên cô, bên mối tình đầu tiên của mình.
Cô quen để tâm hồn mình tự do trống
rỗng, bề bộn thương yêu, thêm chút thành thật, chút bụi bậm, pha lẫn một
nụ cười lệch vị đôi môi. Ngày tháng năm cô xao xác góp nhặt từng mãnh
vỡ chắp nối. Rồi trăn trờ dừng lại hỏi mình liệu cô có yêu, liệu tình
yêu có đủ lớn. Dù hơi ấm của nhau chỉ còn trong nỗi nhớ, vẫn nhắc cô về
một cảm giác xa vắng từ lâu. Cô mĩm cười an ủi vì lâu quá rồi không còn
thấy mình hạnh phúc.
Đợi Thu về sao chưa thấy, tình phiêu
lãng trót bị lãng quên, bị rớt rơi lại một nơi nào đó. Cô sợ tất cả mọi
thứ hiện diện quanh mình. Sợ hình bóng anh mất hút, sợ ai đó chợt nắm
tay anh, sợ mùa nào cũng là mùa hiu quạnh. Cô ích kỷ, ngờ nghệch chạm
tay vào tình đầu chua chát, tỉnh thức lại thì bóng anh đã mất hút. Đau
thắt lòng mỗi lúc nhớ lại ngày xưa. Tự cô đẩy anh ra xa, giờ đây cô ngậm
ngùi, đau đớn.
Chiều nơi này hoàng hôn thật đẹp, còn
nơi anh ở thế nào. Mưa rì rào hay nắng tràn chảy ngược. Ngày thì buồn
đau, nhung nhớ. Đêm rộn ràng hò hẹn. Tay ngập ngừng trọn vẹn vòng tay.
Cô miên man suy nghĩ tình cảm của mình. Cô có thật sự yêu anh không. Nếu
không sao cô lại sợ mất anh. Cô cũng muốn được trở về như ngày xưa,
nhưng không đủ tự tin đón nhận tình anh trọn vẹn. Có lẽ cô đã yêu anh
bằng sự ích kỷ và cả lòng biết ơn, nên cô lo sợ bao yêu thương sẽ vụn vỡ
tan biến cùng anh.
Thành phố oi bức hay lòng cô oi bức.
Những âm thanh rì rào của những đêm mưa réo rắc cùng miền gió ngày xưa
ùa về trong buồn vui lẫn lộn. Tình yêu có quá nhiều lý lẽ, ký ức buồn
vui tồn đọng ngập tràn. Nhưng điều duy nhất mà hôm nay cô có thể cảm
nhận với anh đó là tình yêu, chỉ có mình cô biết thôi. Vì cô tin rằng
tình yêu là khởi nguồn cho mọi hạnh phúc và những gì tốt đẹp nhất trong
cuộc sống. Với tình yêu nhỏ của mình, cô khao khát được bên anh, cùng
anh xây dựng tương lai. Trong thế giới của anh và cô luôn tồn tại bến bờ
hạnh phúc./
Bài viết: Jolie tamtinh - 6/8/13
Ảnh: Nguồn Internet