Những
âm thanh trong đêm cứ oằn lên trong từng miền nhung nhớ, những ảo giác
như đã từng diễn ra ở một không gian nào đó, mà bản thân không nắm bắt
được, tất cả cứ mơ hồ lướt qua.
Nơi
có thứ ánh sáng mập mờ, có những ngôi nhà chen chút chồng chất lên nhau
từng tầng từng dãy, nơi có những vì sao lẻ trong đếm sáng chưa bao giờ
tắt.
Nơi
mà khi bóng đêm hiện hữu tôi chợt thấy mình cô đơn đến lạnh lẽo, từng
hơi thở như khao khát một niềm tin yêu, hy vọng rồi chợt nghĩ rằng "mai
sẽ về đâu?". Những gì xảy ra như chìm vào hư không một cách nhạt nhòa và
chống vánh.
Những gì thân thuộc bỗng hóa lạ xa, nhưng trong tim là những cồn cào, nhức nhối.
Yêu
thương, trách nhiệm có phải sẽ chẳng là chi? Biết đâu một mai tất cả
chỉ là cơn gió thoảng qua, như nước bóc hơi bay vào bầu khí quyển, như
lá như cành cũng sẽ về với đất, như vì sao ở trên kia cũng sẽ có lúc rơi
khỏi bầu trời...
Rồi
sẽ chẳng có gì nguyên vẹn, phải chăng tôi đang nắm giữ những thứ không
thuộc về tôi... Nên mọi thứ rồi sẽ trở về đúng vị trí của nó.
Thế
giới của tôi là căn phòng với bốn góc tường trơ trọi, nơi không có thứ
ánh sáng chiếu qua, con đường chỉ là ngõ cụt, nơi mà một ai bước qua,
không bao giờ quay đầu nhìn lại. Nơi mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa đến
vô vị, tôi chợt nhận ra mình như đang đi trên chiếc cầu thang hẹp, rồi
bỗng chốc hụt chân.
Có
một cái gì đó đen tối đang ẩn nấp trong tôi, như che tất cả những ánh
sáng chiếu rọi quanh tôi. Những nỗi niềm hay cái ưu sầu như bén rễ, mọc
cành đang từng ngày len lỏi tận ngóc ngách. Tôi thấy mình run sợ, khi
nhìn thấy dòng người lướt qua nhau trong cái thế giới ồn ào, choáng
ngộp, mọi thứ như đều dập nát dưới bước chân người.
Dường
như ngoài kia, mưa gió cũng nhiều hơn, đã từ lúc nào tôi đã nghĩ về
tương lai của mình, về một ngôi nhà giữ lòng thành phố, chỉ trong một
khoảnh khắc nhưng lại cồn cào, âm ỉ. Những gì là không thể, không nên
lại nối tiếp nhau hiện hữu trong tâm trí của tôi, mang theo đó là những
hoài nghi và niềm thất vọng, "có thể chẳng"?
Có
lẽ con người sẽ chẳng bao giờ ngưng thôi khát khao, hy vọng và hài lòng
với cái thực tại của mình. Rồi lại mang theo những từ "có thể, có lẽ,
nên hay không nên" vào những ước mơ, hy vọng của mình, có thể trả một
cái giá thật đắt cho những gì đã làm đã chọn.
Mình
như những cánh hoa trôi sông, không biết sẽ trôi đến đâu và khi nào
dừng lại, chẳng tự tin mà luôn dọ dẫm mỗi bước chân của mình. Ngày mai,
ngày kia sẽ thế nào, có lẽ, có thể ngày mai và ngày kia sẽ không hiện
hữu nên giờ tôi chỉ nên nghĩ về hôm nay, được sống là đã tốt, ai rồi
cũng sẽ chết đi, cát bụi rồi sẽ trở về cát bụi, cũng như ngọn gió vừa
thổi qua đây cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa...