Tháng Chín
ta tìm em trong ngổn ngang hiện tại
1. Dư âm trống trải
Trong nỗi nhớ quên mùa cũ, chúng ta đã vội lãng quên nhau trong những
niềm riêng cũ kĩ. Có chăng còn sót lại chút tro tàn của dư âm, phảng
phất mùi của quá khứ. Cách nhân loại nói “tạm biệt, tuổi trẻ của tôi” đã
không còn day dứt, mà có phần mãn nguyện. Bởi lẽ yêu thương dài rộng,
làm sao có thể đi hết con đường khi chưa trọn chữ duyên. Những ngày
tháng Chín, anh lặng lẽ ngồi bên phím dương cầm, phác họa vào dư âm
những nốt buồn của gió. Ngoài kia, nhân loại hãy còn buồn khi cuộc sống
không chung lối, còn em cũng đã thôi nhớ thương những tháng ngày hoài
niệm.
Chúng ta đã bước qua một phần ba quảng thời gian ngắn ngủi của cuộc
đời, đã nếm đủ dư vị của yêu thương mặn nhạt, vậy mà vẫn bật khóc khi
chợt nghĩ về nhau. Phải chăng là những dư âm ngày cũ như tro tàn, cứ bay
đầy khắp nẻo trong những sớm mùa Thu. Rồi một ngày những quá khứ phai
tàn này sẽ nhanh chóng trôi qua, em sẽ bước đi về con đường chia đôi
ngã, dư âm cũng thôi hối hả, và trống trải như chưa từng xảy ra. Tháng
Chín đã không ít lần buồn bã khi từ giã những bước chân chúng ta, và
buông xuôi khi bụi mờ quá khứ phủ đầy trên con đường cát trắng. Anh rồi
cũng bước qua một niềm riêng hư cũ để chạm tới những chân trời thẳm du,
để mùa thu sẽ không còn hoài niệm và buông nắng cho những cuộc tình chớm
nở.
Tháng Chín, anh đang cố gắng bước qua mùa Thu.
2. Về nghe gió hát xanh xao
Trong cuộc hành trình để kiếm tìm một nửa của nhân loại, loài người đã
không ít lần quay về chốn xưa, dù những vết cắt trong lòng vẫn còn xốn
xang ít nhiều. Chúng ta cũng không nằm ngoài quy luật đó, bởi lẽ cuộc
sống hữu hạn, ta chẳng thể nào tìm kiếm thêm những chốn riêng khi lòng
vần còn mãi mộng du về những quá khứ xưa cũ. Quán cafe trang trí chủ đạo
bằng hoa cúc, ánh nến và tiếng hát mộc với ghita, tất cả đã trở thành
thiên đường khó từ bỏ.
Chúng ta đã thả rong nỗi buồn quá nhiều lần, nên vẫn còn day dứt về
cuộc tình năm tháng vốn dĩ đã nhàu nhĩ trong những chuyến mưa đêm. Trong
những ngày tận cùng nỗi nhớ, có những cơn gió đi hoang không biết mỏi,
khẽ hát những bài đồng dao mùa Hè khắc khoải, bỏ rơi hiện tại và lẩn
khuất với tương lai. Điều kỳ diệu trong cuộc sống có lẽ là những lần hy
hữu gặp được nhau, dẫu biết rằng phép màu này là điều không tưởng, cũng
bởi một phần ít nhiều vì những nỗi nhớ mang màu gió, đưa chúng ta tìm
thấy nhau trong vô thức lạ thường. Hôm nay về nghe gió hát xanh xao quá
đỗi, kí ức đã phần nào nhợt nhạt hanh hao, nhưng cũng đủ để không lãng
quên nhau trong bộn bề hiện tại.
Ừ thì là yêu thương, nên chẳng thể nào là không nhớ.