Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Vụn

Chút cảm xúc vụn vặt khi hè vừa trôi qua...
Lệ hoen mờ ai khi những dòng lưu bút được viết ra làm nhòe đi trang chữ học trò. Cánh phượng hồng ấp ủ lung lay qua từng cơn gió nhẹ, bồi hồi thổn thức trong lòng ta bao suy tư khi có đóa hoa nào chạm nhẹ xuống nền đất lạnh vô hồn...
Đã chia xa rồi những tháng năm bồng bột, đã mãi lìa xa những ngày tháng vô tư lự. Mùa Hè cuối cùng của đời học sinh cũng vừa kết thúc, thời gian vô tình nào bận tâm nỗi niềm khắc khoải của bạn và tôi, thời gian vốn sinh ra để rồi trôi dần đi, làm mờ dần đi bao kỉ niệm. Thời gian không lưu giữ kỉ niệm, thế thì, tôi chọn nhớ. 
Nhớ lắm ngày đầu tiên bước vào ngôi trường trung học phổ thông với bao lo toan suy nghĩ, ba năm là khoảng thời gian tôi sẽ tồn tại nơi đây, ba năm không phải là dài, bởi dẫu sao hiện tại, ít nhất là trong lúc này, tôi đang giữa ngưỡng cửa giữa năm cuối trung học và giảng đường đại học phía trước. Hai năm trời đã trôi qua nhanh như thế đấy. Nhanh đến mức khi có cơn gió nhẹ nào thoáng qua, bất giác tôi tỉnh giấc mộng ngọt ngào và rồi thốt lên "Năm cuối rồi sao?"
Tôi nhớ cái cảm giác khó chịu khi không quen biết bất cứ ai giữa chốn bộn bề ồn ào lắm tiếng cười xã giao. Nếu mọi thứ sinh ra để rồi kết thúc, thế thì tại sao lại chọn bắt đầu? Dù rằng nhận thức rõ điều ấy, tôi vẫn muốn bắt đầu, và đã bắt đầu. Bắt đầu với đôi lời làm quen, và dần xa xôi hơn là những điều tâm sự. Thời gian cứ đi qua, kỉ niệm cũng dần được xây dựng.
Thượng Đế đã cho bạn và tôi gặp nhau, và chắc cũng để chúng ta rời xa. Món quà nhỏ nhoi mà vô cùng quý giá, trân trọng cũng không thể giữ bên cạnh mãi mãi. Bởi lá có lúc phải lìa cành, tình bạn chúng ta rồi cũng dần tan biến. Giữa vòng xoáy cuộn tròn của số phận, tôi chọn cho mình một lối đi, bạn cũng lần theo một con đường nào đó. Không phải lúc nào cũng như nhau, vì thế, cũng sẽ đến lúc chúng ta không còn gặp mặt. 
Mùa Hè ấy vừa vuột qua khi mới hiện hữu ngày nào, vừa đây thôi với bao dự tính, bao lo âu với năm cuối cấp trung học. Trao nhau những thứ yêu thương, trao nhau bao lời hứa ngọt ngào, và rồi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ ngồi đó, chờ và cứ để thời gian chết. 
Có phải cái quyết tâm ta tự đặt ra quá mỏng manh để rồi không thể nào thực hiện được. Hay do chính thứ tình cảm le lỏi mà quá sâu nặng bấy lâu đã khiến chúng ta lơ là bao dự tính. Thời gian vô tình theo cách của riêng nó, bạn và tôi quá yếu đuối trong tâm hồn thơ dại. Bởi lí do ấy, chúng ta chẳng thể nào thắng nổi cơn cuồng phong khổng lồ sẵn sàng lật đổ đi tất cả mọi thứ, tất cả những kỉ niệm xa xôi.
Nhớ những buổi trưa chiều nóng nực, bạn và tôi trên chiếc xe đạp dạo bước, giữa hai con đường lá vàng rơi xào xạc. Nói cười vô tư mà chẳng ngại điều chi... Nhớ những buổi kiểm tra đầy gian nan, thương nhau lắm mà kiên quyết không giúp bạn mình làm những điều sai trái. Những cơn mưa rào bất chợt đổ xuống, tuy lạnh nhưng vẫn vô tư nói cười trong mưa. Mưa đến mang bao nỗi buồn sâu nặng, thế mà những ngày ấy mưa rơi, trong tôi và bạn chỉ tràn ngập tiếng cười.
Mùa Hè cuối cùng cũng chẳng còn tồn tại, hai năm đầy ắp kỉ niệm đã trôi qua. Tôi chỉ còn biết chấp nhận nhưng không cách nào chối bỏ, dù rằng không thể đồng thuận, cũng chẳng thể thay đổi điều chi... 
Tuổi thanh niên dần trôi qua với bao nhiêu tiếc nuối, khoảnh khắc gặp lại nhau tràn đầy bao ước vọng. Cơn mưa rào ấy mãi mong không bao giờ tạnh. Và thuở ngây ngô, mãi tồn tại trong tâm trí. Để đến lúc chia xa, vẫn biết rằng từng tồn tại một tình bạn tưởng chừng đã vĩnh cửu hóa trong tim.
Một năm nữa thôi thì kỉ ức sẽ trở thành hồi ức.
Một năm nữa thôi khi tà áo trắng tung bay mãi thổn thức trong lòng bao đứa học trò một chút gì đó nuối tiếc... Về những gì đã xa...
Một năm nữa thôi, bạn và tôi, chỉ còn năm cuối này.