Muốn
viết, viết thật nhiều khi lòng đang ngổn ngang, xâu xé, một tâm trạng
chẳng dễ chịu tí nào, nhưng chẳng hiểu sao chữ nghĩa cứ chạy tận đâu
đâu, với bao dòng cảm xúc hỗn độn, lâu, lâu lắm rồi mới lại thế này đây,
chẳng thích trạng thái này bao giờ…
Trầm
ngâm suy nghĩ, ta sặc sụa cười, mà mắt cứ cay cay, ngao ngán thay cho
ta những lúc như thế này, yếu hèn, và nhút nhát! Nhìn lại những gì đã
qua, ta đã làm được chi, có gì, chẳng có gì cả, công danh sự nghiệp phía
trước vẫn là một con đường hun hút, và mình thì như hạt bụi giữa sa
mạc, không biết sẽ bị cuốn phăng đi lúc nào. Vẫn còn nguyên ước mơ ngày
nào, nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ dường như đã hanh hao, và sự vô cảm
trong ta cũng như bắt đầu lớn dần nên có cảm giác mình trơ trơ với tất
cả những gì gọi là tiền bạc, công danh,… ta đang A.Q thì phải.
Miên
man nghĩ đến một người, tình yêu trong ta với bao nhớ thương, mong chờ
và cả giận hờn tự dưng lòng lửng lờ, hỗn độn bao nỗi suy tư. Khi yêu, ta
bao giờ cũng thế, cũng yêu như thể vừa được yêu, cứ ngây ngô và điên
cuồng mà đôi khi mọi người buông lửng rằng “vì nó quá ư mẫn cảm, dễ yêu,
dễ thương nên phải thế…”, nghe mà sóng sánh buồn, mình đã vậy ư?! Vì
cuộc sống lắm nhọc nhằn, vì ai cũng phải vương mang cơm áo gạo tiền trên
vai, vì con tim ai mà không một lần nông sâu bởi một người, nên ta cũng
thế thôi, vãn than nào có được chi.
Vì
không ai hoàn hảo, vì chẳng gì vẹn nguyên, ta cũng thế thôi, nhưng lòng
ích kỉ vẫn còn đó nên cứ làm ta phải tranh đấu với chính mình. Ta biết
lòng nhỏ nhen chỉ làm mình thêm nhỏ bé, ta biết nếu mình so sánh, hơn
thua càng khiến mình đau đáu lòng, ta hiểu những gì không là của mình sẽ
mãi là như thế, mà đôi khi phải biết chấp nhận, tự hài lòng để mỉm cười
cho qua. Nghĩ, nghĩ và nghĩ rồi chỉ biết thinh lặng với chính mình…
Ta
từng bảo sẽ tôn thờ một tình yêu, nhưng rồi ta cũng cất tình yêu đó vào
trong để yêu thêm một người, lại yêu bằng con tim nồng cháy, lại tin
bằng một niềm tin vô bờ, ta lại sống trong bể tình. Dù không trọn vẹn,
không là duy nhất, dù ta chỉ là kẻ ở sau một người nhưng chẳng hiểu sao
con tim bao giờ cũng yêu thật nhiều, yêu đến độ đã nghĩ đến một mái ấm
cho sau này. Em bảo ta hứa hẹn thế thôi, ta bảo sẽ chờ vậy đó nhưng có
lẽ ta sẽ chẳng đủ kiên nhẫn để yêu như thế đâu, ghen tuông, ích kỉ sẽ
làm tình yêu trong ta phai nhạt, lòng bao dung, rộng lượng rồi cũng
chẳng đủ lớn để ta chấp nhận làm cái bóng sau em,… Ừ thì hãy để xem ta
sẽ đi đến đâu trên đoạn đường ta và em.
Nhạt, lòng ta bỗng dưng nhạt…
Lặng.
Nhớ.
Ta có cảm giác mình đang trôi…