Ban mai tinh khôi. Sáng, màu trời trong vắt một màu xanh. Chân trời tuy
chỉ là ảo ảnh nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận rõ mồn một cái cảm
giác chia ly.
Cũng đêm đó, có cơn mưa ghé qua thành phố. Giật mình tỉnh giấc. Chia ly
kia không được nhìn thấy vì mọi thứ đang nằm giữa lòng của đêm. Ngay cả
cơn mưa cũng không có hình hài. Chỉ nghe được thanh âm vi vút mang
nhiều day dứt. Khung cửa sổ chỉ kịp khép hờ vì thế mà ngậm vào lòng
những lạnh tê. Khuôn mặt trắng ngần cũng vì vô tình mà dính vài ba giọt
nước.
Yên lặng giữa căn phòng nhỏ, giả vờ không nghe thấy mọi thứ ngoài kia
đang xáo trộn, cuộn mình lại và nghĩ về một mùa bình yên. Đưa tay gạt đi
giọt nước trên mặt, khẽ mỉm cười. Mưa tháng Chín.
Ảnh minh họa
Rồi sẽ có những cơn giông, mọi năm vẫn vậy. Còn nhớ mùa mưa năm trước,
không ít lần bị bỏ rơi giữa đêm mà bầu trời nổi giận ném vào không trung
thứ ánh sáng kinh động lòng người. Tức giận? Uất ức? Hay phẫn nộ? Tất
cả đều có, nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ là cam chịu. Xem như nhường cho
mùa. Xem như nhường cho cơn mưa. Một chút tâm trạng khi được ức hiếp một
bé nhỏ mà không hề nhận lại bất kì sự phản kháng nào.
Bầu trời xuất hiện thứ ánh sáng quen thuộc. Trong phút chốc sáng rõ,
rồi cũng trong phút chốc trở nên tối mịt. Điều đó khiến người ta giật
mình. Đêm này giông chớp, giá mà có thể vùi mặt vào ngực của ai đó mà
yên bình nhắm mắt. Giá mà có ai đó nói với ai đó rằng “Tôi ở đây! Đừng
sợ”. Giá mà bàn tay nhỏ bé kia được truyền cho một ít hơi ấm bằng cái
đan tay nhẹ nhàng. Nhỉ?
Ừ! Những “giá mà” kia sẽ được đáp lại. Bằng một cách nào đó. Nhanh thôi.
Có cơn mưa, đổ vào lòng đêm không phải là để đánh thức những bình yên
đang say ngủ. Mà là, để vỗ về những say ngủ chưa tìm đến được với bình
yên.
Có cơn mưa, không hẳn là hiền lành, nhưng ít ra cũng khiến người ta ấm lòng bởi sự dịu dàng hiếm hoi của nó.
Có cơn mưa, đã mang một mùa trở về.