Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Bước chậm qua đêm

Đêm tháng Tám...
Loãng và se se, áp thấp nhiệt đới loanh quanh phố thị...
Đôi khi, gió rít qua khe cửa sổ khiến thanh âm của đêm lay động.
Mưa...
Cơn mưa ngày đã tạnh, để lại đêm một không gian không còn đặc quánh như mọi đêm.
Dạo này mình bỗng trở thành “chị Thanh Tâm” giữa đêm khuya vắng, tiếng điện thoại vài tháng nay cứ rung bần bật giữa khuya để tiếng thì thầm tan vào đêm vắng. Ừ thì mình chẳng phải tâm lý gì nhưng mình là loại bạn chịu khó kiên nhẫn... nghe.
Bạn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với mình, nhưng bạn đẹp hơn mình, bạn giàu hơn mình, bạn có sự nghiệp lên như diều gặp gió, bạn có ngôi biệt thự nằm trong khu đất vàng cả triệu đô, bạn đi xe hơi đời mới nhất, bạn lóng lánh trang sức đắt tiền, bạn xài toàn hàng hiệu... Nói chung là bạn rạng ngời và chói lóa. Nhưng bạn không hạnh phúc, bạn rất hiếm khi cười và có lẽ đó là lý do bạn thường tìm đến mình.
Mình chẳng có gì cả, mình bình thường như bất cứ người phụ nữ nào đang sống và làm việc trong cái xã hội rất ư là bình thường này. Nhưng mình rất hay cười, vui mình cười, buồn cũng cười... chỉ khi cáu là không thể cười mà thôi...
Cũng đã lâu mình và bạn không liên lạc, gần 10 năm... có lẽ?
Ngày xưa, thầy bói từng phán rằng tuy cùng năm cùng tháng cùng ngày nhưng cuộc đời sau này của hai đứa sẽ hoàn toàn khác nhau. Ngày xưa mình chẳng tin đâu, với mình ba cái bói toán vớ vẩn chỉ nghe cho vui, ấy vậy mà giờ ngẫm lại ông thầy đó nói trúng đến 99% tất cả mọi điều về mình và bạn. Mình trộm nghĩ, giờ mà mình biết ông ấy hành nghề chỗ nào mình tìm tới ngay để nhờ xem tiếp tương lai khi nào mình làm... tỉ sờ phú, bao giờ mình giàu hay bao giờ mình làm... bà nội, hi hi.
Ngày xưa, mình và bạn giống nhau trong cách nghĩ và cách sống nên cả hai chẳng bao giờ tin mọi thứ sẽ khác đi. Nhưng khi thời gian leo qua khung cửa sổ thoát đi, con tạo xoay vần và mọi điều đưa đẩy... hai chúng ta dần xa nhau trong mênh mông cuộc đời thì lời tiên đoán của ông thầy bói cũng dần dần hiệu nghiệm.
Cả mình và bạn đều bước đi trên con đường trải đầy hoa hồng lẫn gai nhọn để đạt được mục tiêu cuộc đời mình. Một thời cả hai chúng ta đầy hoài bão và tham vọng, mình và bạn luôn quyết tâm phải thật thành công, đúng không? Mình và bạn đều phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, thậm chí để đạt được những gì mong muốn cũng phải trả giá. Nhưng đến đúng thời điểm ấy – cái thời điểm mà ông thầy bói ấy phán, thời khắc ấy mình hoàn toàn không nhớ và cũng không để ý nhưng mãi đến sau này nhìn lại mới giật mình – lời thầy thật linh ứng. Giữa bạn và mình bắt đầu có hướng đi khác nhau. Mình đột nhiên không còn tham vọng, mình bước chậm lại để nhìn lại quãng đường chông gai đã đi qua, mình nhận ra danh vọng tiền tài chỉ là phù du, nó không mang lại hạnh phúc mình mong muốn, nó lấy đi của mình rất nhiều thứ quan trọng trong cuộc sống. Mà từ lúc nào không nhớ nữa, mình muốn có một gia đình đầm ấm bình thường thôi. Mình tạm biệt cơn say chiến thắng, mình tạm biệt những ganh đua đời thường để lựa chọn cho mình một hướng đi khác, bình yên và nhẹ nhàng hơn. Bạn mắng mình dại, bạn lên lớp mình ngốc nghếch, bạn cười khẩy nói mình yếm thế, bạn khích mình tự ái,... bạn làm hết mọi cách để mình trở lại như trước. Ừ, có lẽ mình đúng như bạn nói đó, nhưng mình không hối hận những gì mình đã chọn lựa bởi mình tin mình chọn lựa đúng.
Tháng Sáu mùa mưa đã đi qua từ khi nào chẳng rõ, tháng Bảy ẩm ướt với những đợt áp thấp nhiệt đới, những cơn mưa rả rích suốt ngày của những ngày cuối tháng Bảy khiến một ngày dường như dài ra thêm.
Tháng Tám vẫn là những chuyến mưa rầm rập đi qua thành phố...
Lần bạn và mình nối lại liên lạc là sau gần 10 năm từ một cú điện thoại đêm khuya, nghe tiếng bạn khóc trong điện thoại mà mình chạnh lòng. Ừ, phụ nữ chúng ta dù là gì đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn mong muốn khát khao một gia đình êm ấm có tiếng trẻ thơ, được tự tay chăm sóc một gia đình nhỏ bé tràn ngập tiếng cười.
Những đêm khuya trở về căn biệt thự to lớn nhưng lạnh lẽo khiến bạn thèm muốn khao khát tiếng khóc tiếng cười trẻ thơ nhưng khao khát ấy, mong mỏi ấy với bạn giờ đây thật khó khăn. Người đàn ông của bạn sau thời gian chinh chiến thương trường bắt đầu thèm khát nghe tiếng trẻ con trong gia đình đã ra tối hậu thư bạn phải chọn. Bản năng làm mẹ trong bạn chợt thức giấc sau những năm dài say với công việc. Bạn khóc khi nhận kết quả kiểm tra, hệ quả những lần từ chối làm mẹ đã khiến giờ đây bạn dường như không có khả năng làm mẹ. Là phụ nữ, mình hiểu nỗi đau của bạn nhưng mình không biết phải sẻ chia làm sao? Im lặng nghe đêm trôi...
Im lặng sẻ chia để nghe giọng bạn chua chát trong đêm vắng...
Nhưng bạn thân mến ạ, không có gì là không thể, y học giờ rất phát triển, không cách này thì cách khác vẫn có thể đưa bé về với bạn. Hãy tin là như thế, bạn nhé!
Tháng Tám mùa Thu đi ngang rồi đó...
uân qua Hạ đến Thu đi rồi Đông lại về, thời gian chẳng chờ đợi ai. Mình nhớ ngày xưa bạn yêu mùa Thu cũng như mình. Có lẽ lâu lắm rồi say trong công việc bạn quên mất mùa Thu. Có lẽ bạn đã quên mùa những chiếc lá rời cành, quên đã có khoảng thời gian bạn vô tư thả mình dưới thảm cỏ ngắm lá vàng bay. Để lại mọi thứ lo toan công việc sau lưng đi nhé, hãy bắt đầu với những dự định bảo vệ mái ấm gia đình của bạn. Phụ nữ chúng mình dẫu là ai hay là gì ghê gớm trong xã hội đi chăng nữa thì sau cùng hạnh phúc gia đình vẫn là hơn hết. Mình tin bạn sẽ làm được giống như những gì bạn đã và đang làm từ xưa đến nay, bền chí nhé bạn tôi ơi!