Khi những tổn thương chen lấn chiếm đi vị trí của những hạnh phúc, cướp
đi những nụ cười mà để lại những giọt đắng mi, thì có lẽ lúc ấy trong
trái tim cũng đang đổ lệ.
Tôi đang sống cho từng ngày, và tôi biết, cái cách sống điên rồ này có
lẽ đang làm cuộc sống của tôi thay đổi. Tôi không biết mọi thứ rồi sẽ
như thế nào nếu một ngày tôi chỉ biết sống cho chính cái thời điểm mà
tôi đang sống. Nếu một ngày tôi biết được điều ấy sẽ diễn ra như thế
nào?
Cuộc sống xô bồ, lắm bon chen. Người người thì giả tạo, cuộc đời lại
lắm chông gai. Tôi không biết rồi mình sẽ như thế nào khi không may mắn
đi phải trên con đường ngược gió. Nếu một ngày kiệt sức, và những bước
đi không còn vững, tôi có gục ngã không?
''Cuộc đời ơi! Ta ngã chứ không bao giờ ta gục.''
Đã có những cuộc tình chỉ là thoáng qua. Tình đi rồi tình lại tới.
Người với người rồi bỗng trở thành kẻ dưng, xa lạ, mập mờ và đầy rắc
rối. Tôi cũng đã yêu, cũng đã đau, cũng đã biết yêu là như thế nào.
Nhưng nếu một ngày tôi chai sạn với những thương yêu, thì sẽ ra sao? Tôi
có còn là tôi, hay tôi trở lại hoang dại với đời. Ngược đường, ngược
nắng, ngược gió để trở về với mộng mị xa xôi.
Tôi với người sẽ lại ngược hướng đi về phía không nhau. Có thể một ngày
tôi với người sẽ quên đi những thương yêu ngày nào, sẽ để những nhớ
mong hóa thành những rong rêu nỗi nhớ. Có thể một ngày, tôi sẽ chẳng còn
nhớ tới những kỉ niệm khi nao, sẽ chỉ để chúng trở thành những hoen ố
của một thời kí ức, để nó được ngủ vùi trong những đam mê thương yêu đã
chết.
Nếu một ngày chứa đựng được những có thể xa vời ấy. Thì tôi đã trở thành muộn màng trong dòng chảy của thời gian.
Tại sao con người ta lại yêu khi biết một ngày nào đó rồi cũng sẽ chia
tay? Tại sao con người ta phải sống khi ngày nào đó mình sẽ chết?
Tại sao nhỉ?... Tại sao?
Nếu một ngày tôi biết được cái khoảnh khắc cuối cùng của đời mình như
thế nào, thì hay biết bao. Nhưng đời làm gì cho tôi được cái quyền như
thế.
Nhìn lại chặng đường đời phía sau, tôi nhận ra mình đánh mất đi nhiều
thứ. Xin lỗi thương yêu, tao không giữ mày ở lại bên tao được. Xin lỗi
người cho tôi được một lần ích kỉ. Xin lỗi những nhớ mong, xin lỗi những
niềm vui trong cuộc sống... Vì tôi... đã lỡ đánh mất rồi!
Ai cho tôi một ngày, ai cho tôi cái nếu được xảy ra? Nhiều khi tôi thấy
tủi thân vì đơn giản trong những lúc yếu lòng chẳng có ai bên cạnh,
những giây phút đó thực sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến bật cười ra nước
mắt.
Nếu một ngày cho tôi được trở lại, tôi xin được dừng lại ở giữa những yêu thương!